Quyền Thần

Chương 367: Vào phường son phấn



Hàn Mạc đi đến cửa hàng son phấn, nhìn lên bản hiệu thấy viết Hồng Nguyệt Yên Chi Phường, cái tên đầy mùi thơm của son phấn, nơi này không thích hợp nam giới đi vào.

Trong lúc Hàn Mạc do dự thì Tiểu Quân từ bên trong đã tiếp đón:

- A, Hàn thiếu gia, ngươi cũng ở đây, lẽ nào ngươi muốn mua son phấn?

- Ta…Ta vừa đi ngang qua!

Hàn Mạc một trận mồ hôi lạnh, mình muốn mua son phấn làm gì? nhìn thấy Tiểu Quân cười khanh khách ngoắc mình:

- Hàn thiếu gia, tiểu thư nhà nô tì cũng ở bên trong, ngươi vào trong?

Hàn Mạc do dự một chút rốt cục dấn thân vào chỗ " nguy hiểm" , vừa bước vào cửa mùi son phấn đã bay vào mũi, bên trong vài vị thái thái, phu nhân đang chọn lựa son phấn, tiểu nhị đang giới thiệu công dụng của các loại. Tiêu Linh Chỉ ở quầy phía đông, tay cầm hộp son đưa lên mũi thử, dường như đang thử xem có thích hợp với mình hay không?

Hàn Mạc thấy Tiêu Linh Chỉ mặc bộ quần áo đơn giản, rất ưu nhã, dáng người yểu điệu, khí chất tao nhã tuỳ tiện một động tác làm cho nữ nhân trong cửa hàng thất sắc.

Các phu nhân trong cửa hàng thấy một tiểu tử mặc vải bố có mấy người tính quát đuổi ra, nhưng khi thấy gương mặt thanh tú của Hàn Mạc liền nuốt ngay câu quát vào trong bụng, lại len lén đánh giá chàng trai tuấn tú này, trong đó còn không ít phu nhân ngầm liếc mắt đưa tình câu dẫn Hàn Mạc.

Khi Hàn Mạc làm đại sự thì luôn dữ bình tĩnh, hắn đã trải qua rất nhiều sóng gió mà vẫn trầm được khí nhưng hôm nay gặp mấy người phu nhân rất lớn mật này cũng không khỏi cảm thấy da mặt nóng bừng, xem ra mình so với mấy người phụ nữ này còn rất là thuần khiết, dù có mờ ám với Diễm Tuyết Cơ nhưng so với hôm nay hắn vẫn cảm thấy nội tâm mình rất là thuần khiết.

Hắn chậm rãi đi đến bên Tiêu Linh Chỉ, dùng ánh mắt khác thường nhìn tiểu nhị hỏi:

- Có son phấn của Tô Phương Mộc chế tác không? Lấy cho ta xem thử.

Tiểu nhị hơi giật mình, thì ra người này cũng là người hiểu biết:

- Có phải của Tô Phương Mộc chế tác đúng không? Loại này rất được ưu chuộng, hàng còn rất ít!

- Có thì mang ra cho ta xem!

Hàn Mạc nói.

Nói xong Hàn Mạc liếc Tiêu Linh Chỉ thì thấy nàng đang kinh ngạc nhìn mình, liền cười a a:

- Quân sư, thật khéo. Cô cũng ở đây mua son phấn? nhân sinh hà xử bất tương phùng, chúng ta thật có duyên!

Tiêu Linh Chỉ nhìn Hàn Mạc bằng ánh mắt kỳ quái, dường như cố nhịn cái gì, cho nên nhịn không dám cười.

- Muốn cười thì cười!

Hàn Mạc cười sảng khoái:

- Làm gì phải nhịn, sẽ làm thương thân thể!

- Ngươi?

Tiêu Linh Chỉ hung hăng lườm Hàn Mạc, lại nói:

- Ngươi một đại nam nhân, ban ngày chạy đến chỗ bán son phấn không sợ người ta nói đùa?

Hàn Mạc cười tủm tỉm:

- Nói đùa, ta thấy có người quen bên trong, vào chào hỏi một câu có gì mà lễ phép hay không lễ phép, có gì đáng cười.

- Ngươi nói lung tung!

Lông mi Tiêu Linh Chỉ nhíu lại, khuôn mặt xinh đẹp hồng lên, nhìn mấy người phu nhân không xa, càu nhàu:

- Ta có quan hệ gì với ngươi, ngươi…cần gì phải chào ta?

Hàn Mạc thở dài, hạ giọng nói:

- Được được được, đó là ta nhầm lẫn, ta vào đây mua son phấn vậy là được chứ gì?

- Nam nhân dùng son phấn cái gì?

Tiêu Linh Chỉ trừng mắt:

- Nói bậy!

Hàn Mạc cười nói:

- Nam nhân không cần son phấn, cho nên nam nhân mua son phấn tặng nữ nhân là bình thường.

Đôi mi Tiêu Linh Chỉ lập tức túc lại, lạnh lùng hỏi:

- Tặng cho cô nào? Xem ngươi quả đúng là đa tình!

- Cô nào?

Hàn Mạc ngẩn ra, vừa rồi hắn chỉ thuận miệng nói nói, không ngờ Tiêu Linh Chỉ hỏi như vậy, hắn hiểu Tiêu Linh Chỉ nói cô nào chính là Diễm Tuyết Cơ.

- Ngươi…ghen?

Hàn Mạc đùa.

Sắc mặt Tiêu Linh Chỉ lạnh băng, nói:

- Ngươi…quá đáng!

Hàn Mạc sửng sốt, không thể tưởng Tiêu Linh Chỉ lại phản ứng mạnh như vậy, nhún vai hạ giọng nói:

- Coi như ta không nói gì!

Lúc này tiểu nhị mang một túi son phấn đến, Hàn Mạc mở ra thử ngửi, mùi thơm thoang thoảng, rất loãng, nếu không cẩn thận ngửi thì sẽ không ngửi ra.

- Thuỳ kham lãm minh kính, trì hứa chiếu hồng trang!

Hàn Mạc thấp giọng ngâm, và nói:

- Đây mới chính là son phấn tốt.

Tên tiểu nhị kia dường như cũng là người hiểu biết về son phấn, không khỏi ngạc nhiên hỏi:

- Khách quan, ngươi cũng hiểu về son phấn?

- Hiểu một chút mà thôi!

Hàn Mạc cười a a đáp.

Tiểu nhị gãi mũi cười hỏi:

- Vậy xin hỏi ngươi làm sao mà biết có bán loại son phấn này?

Tiêu Linh Chỉ bên cạnh không khách khí:

- Đương nhiên là làm bộ, Tiểu nhị, ngươi không cần để ý!

Hàn Mạc cười nói:

- Quân sư, ngươi nói như thế là sai rồi, ta nói hiểu biết một chút là khiêm tốn mà thôi, nếu nói hiểu biết đảm bảo hơn quân sư.

Tiểu nhị nghe Hàn Mạc xưng Tiêu Linh Chỉ là quân sư không hiểu hàm ý trong đó, còn tưởng tên quân sư là tên của Tiêu Linh Chỉ, chỉ cảm thấy cổ quái một chút, thấy Hàn Mạc bộ dáng hiểu biết, cười nói:

- Khách quan, tôi cũng không tin ngươi hiểu về nó hơn vị cô nương này!

Hàn Mạc tinh thần luôn căng ra đề phòng Hạ gia giở trò, ở trong cửa hàng mới thấy thoải mái hơn một chút, nhân dịp thư giãn, cười nói:

- Nói về son phấn có hai cách!

- ồ!

Tiểu nhị rất hứng thú:

- ngươi nói có hai cách?

Kiếp trước Hàn Mạc từng nghiên cứu dược phẩm, nói cũng khéo, hắn đúng là hiểu biết về son phấn, đối với loại son phấn thời cổ đại không nói là tinh thông, nhưng kiến thức đảm bảo nhất lưu, thể hiện là khó tránh.

- Các nói thứ nhất, lưu truyền từ thời kỳ Ân Thương tới nay, thời đó Ân Thương có một nước chư hầu nhỏ, tên là Nước Yến…tất nhiên không phải đại Yến chúng ta, con gái nước Yến dùng hồng lan hoa làm thành son phấn, cho nên xưng là " Yến chi", sau đó qua nhiều thay đổi thì chữ Yến thay bằng Yên, từ sau có từ Yến Chi chính là son phấn.

Hàn Mạc mỉm cười giải thích.

Khi hắn kể ra nguồn gốc của son phấn các phu nhân đều chú ý đến, đều chậm rãi tới gần nghe hắn giải thích.

Thực tế son phấn ở trung nguyên cực kỳ lưu hành, nhưng đa số các chị em phụ nữ không biết nguồn gốc của son phấn là từ đâu, cho nên Hàn Mạc giải thích họ đều rất hứng thú.

Tiểu Quân bên cạnh Tiêu Linh Chỉ cũng kìm không được hỏi:

- Còn một cách nói là gì?

- Các nói thứ hai rất nhiều người biết, là thời Hán võ đại đế, Trương Khiên xuất xứ đi Tây Vực, từ người Hung Nô tiến cống đến son phấn.

Tiểu nhị giơ ngón tay cái lên khâm phục:

- Huynh đệ, ngươi quả là hiểu biết, ta nhìn không ra. Đúng rồi, ngươi vừa nói Tô Phương Mộc chế tác là son phấn tốt nhất, là vì sao?

Bên cạnh rất nhiều chị em phụ nữ dùng ánh mắt tò mò nhìn hắn, trong đó không ít ánh mắt xuân tình nhẹ nhàng, Hàn Mạc dù sao cũng không trải qua chuyện tương tự nên trên mặt rất nóng, cả người không được tự nhiên, lại nhìn Tiêu Linh Chỉ đang chờ đợi mình giải thích, hắn ho khan một tiếng:

- Kỳ thật có hai loại son phấn, loại thứ nhất dùng tơ tằm cẩm trạc hồng lan hoa chế tạo mà thành, hồng lan hoa có hai loại sắc tố…à, hai loại mầu sắc, khi ngắt hoa xuống cho vào bát, đổ nước ngâm nhiều lần, lấy đi nước mầu vàng, còn lại thì dùng để làm son phấn. Một loại khác chính là gia công các cánh hoa nhỏ, nó mầu nhạt, dùng để bôi ngoài, loại này tên là Kim Hoa Son phấn.

Sau đó chỉ vào túi son phấn trong tay nói:

- Túi này không phải loại thứ nhất, nó sau khi hong khô, hình thành cao chi, tuy nhiên nó cũng là một cách chế tạo son phấn rất tốt.

Mọi người nghe Hàn Mạc giải thích đều gật đầu tán thưởng, các vị phu nhân thì nghị luận, ngay cả Tiêu Linh Chỉ cũng khó nở một nụ cười, nàng không ngờ Hàn Mạc lại hiểu biết về son phấn như thế, đúng là bác học đa tài.

- Trừ hồng lam hoa, trọng giáng, thạch lưu, sơn hoa, tô phương mộc, tất cả đều có thể dùng làm nguyên luyện chế tạo thành son phấn.

Hàn Mạc tủm tỉm cười nhìn tiểu nhị:

- Ngươi hỏi ta tại sao son phấn của Tô Phương Mộc chế tạo là tốt nhất, kỳ thật cũng là vơ đũa cả nắm, đó chỉ là ý kiến của cá nhân ta mà thôi!

Lúc này chưởng quầy cũng đi ra, cười híp mắt nói:

- Tiểu huynh đệ đúng là kiến thức rộng rãi, mạo muội hỏi một câu, ngươi nói son phấn của Tô Phương Mộc chế tạo là tốt nhất là vì sao?

Hàn Mạc mỉm cười:

- Lão tiên sinh hẳn hiểu được có rất nhiều loại nguyên liệu có thể chế tạo ra son phấn, nhưng mỗi loại đều cho hiệu quả khác nhau, son phấn có thể làm cho khí sắc của một người tốt hơn, làm cho co gái co làn da đen trở thành trắng mịn…

Nói đến đây không khỏi nhìn khuôn mặt Tiêu Linh Chỉ , làn da của nàng trắng nõn, mịn màng như da em bé, thấy Hàn Mạc nhìn mình, Tiêu Linh Chỉ không khỏi đỏ mặt.

Các phu nhân đứng chung quanh không ngừng nhìn về phía Tiêu Linh Chỉ, không khỏi tự mình sờ lên làn da của mình làm cho người ta một trận lạnh run.

Chưởng quầy thấy hắn khen son phấn trong tiệm của mình, đây đúng là cơ hội kinh doanh tốt, ánh mắt híp lại:

- Tiểu tử, ngươi nói không tồi, son phấn đúng là thứ tốt!

- Đúng là đồ tốt!

Hàn Mạc đồng ý:

- Nó có thể dùng để chỉnh hình, dưỡng nhan sắc, làm đẹp…nếu chỉ nói về làm đẹp da, thì dùng son phấn do Hồng Lam Hoa làm nguyên liệu có hiệu quả rất tốt, chính là tác dụng này tốt nhất.

Chưởng quầy hỏi:

- Nếu như vậy, tiểu huynh đệ sao còn nói son phấn do Tô Phương Mộc là tốt nhất, ta kinh doanh son phấn nhiều năm, tự biết chính là như thế. Chỉ nghe dùng Hồng Lam Hoa chế tạo son phấn là tốt nhất, về phần trọng giáng, thạch lưu, sơn hoa cùng Tô Phương Mộc dùng làm son phấn tuy đều có thể dùng làm son phấn, nhưng so với Hồng Lam hoa dường như là kém một chút!

- Chưởng quầy, tôi nói chính là quan điểm của cá nhân mình. Các loại nguyên liệu khác nhau tất nhiên sẽ tạo thành các loại son phấn khác nhau!

Trọng giáng tuy dùng thoa lên mặt có thể làm da dẻ hồng lên, có mùi thơm, nhưng lại có cảm giác tê. Lựu hương mùi không tốt, nó đậm hơn so với Hồng Lam Hoa, dùng để dưỡng da là kém nhất!

Tiểu Quân không kìm được hỏi:

- Vậy Tô Phương Mộc!

Bên cạnh cũng có phu nhân hỏi:

- Đúng rồi, còn Tô Phương Mộc thì sao?

Hàn Mạc mặc một thân bố y, nếu bình thường có chút tài năng chưa chắc các vị phu nhân ở đây thèm liếc mắt để ý, nhưng Hàn Mạc mặt mũi thanh tú, hơn nữa nói năng điềm đạm, làm cho mấy người ở đây có cảm giác yêu quí, còn có mấy người xuân tâm nhộn nhạo gọi một tiếng: Đọc Truyện Online Tại TruyệnFULL.vn

- Tiểu công tử!

- Tô Phương Mộc mùi không đủ, làm da dẻ hồng hào cũng không đủ, giả cả lại rẻ!

Hàn Mạc nói.

Mọi người đều giật mình, chưởng quầy ngạc nhiên hỏi:

- Một khi nói như vậy sao lại nói Tô Phương Mộc là nguyên liệu chế tạo son phấn tốt nhất?

- Cái này là đối với ai mà nói!

Hàn Mạc cười tủm tỉm nhìn Tiêu Linh Chỉ, chỉ vào nàng nói:

- Tô Phương Mộc chế thành son phấn, nếu dùng ở trên người vị cô nương này, thì đó là loại son phấn tốt nhất!

Tiêu Linh Chỉ cắn môi, giận giữ:

- Cùng ta có quan hệ gì?

Hàn Mạc cười tủm tỉm:

- Vị cô nương này trời sinh đoan trang, da thịt không cần son phấn, da dẻ cũng hồng hào mềm mại, trên người lại có mùi thơm tự nhiên…cho nên các loại son phấn khác đối với vị cô nương này hiển nhiên không có hiệu quả!

Mọi người đều hiểu ra:

- Hoá ra tiểu ca tuấn tú này coi vừa mắt cô nương này!

Các nàng đều mang theo vài phần kinh ngạc, thấy cách nói chuyện của Hàn Mạc có vài phần khinh bạc, như là có nhiều kinh nghiệm chơi bời chốn phong nguyệt, có thiếu phụ tính toán có thời gian hẹn riêng Hàn Mạc.

Sinh hoạt của những nhà quyền quý vốn chính là không có phép tắc,nam nhân càng sống giữa vườn hoa, cho nên một ít phu nhân cũng âm thầm vụng trộm.

Cho nên mấy người thấy Hàn Mạc mặc quần áo đơn sơ, cho nên cảm thấy Hàn Mạc thiếu tiền, có thể dùng tiền dụ dỗ.

Tuy nhiên khi Hàn Mạc nói đến đây làm cho các thiếu phụ chú ý đến Tiêu Linh Chỉ, nhìn kỹ thì Tiêu Linh Chỉ rất là yểu điệu, da dẻ mềm mại, dung mạo lại xinh đẹp tuyệt trần, hơn nữa khí chất trên người lạnh lùng cao quý, nữ nhân như vậy hiển nhiên nam nhân đều động tâm.

- Thứ ta mạo muội, không biết vì sao loại son phấn này đối với vị cô nương này là tốt nhất?

Chưởng quầy tò mò hỏi.

- Son phấn chế tạo từ Tô Phương Mộc không phải loại tốt nhất, nhưng có tác dụng điều hoà âm dương, đuổi hàn trị lạnh…!

Hàn Mạc thản nhiên:

- Vị cô nương này dùng là thích hợp nhất!

Mọi người nhìn nhau ngơ ngác , trong nhất thời không hiểu ý Hàn Mạc nói gì!

Tiêu Linh Chỉ ngẩn ra, nhưng bằng trí tuệ của nàng, rất nhanh nàng hiểu ý của Hàn Mạc, mày liễu dựng lên vừa thẹn lại vừa giận, nhưng bây giờ nhiều người a! nhưng nàng cũng không để ý nhiều người bên cạnh không khách khí hung hăng giậm chân:

- Ngươi…ngươi khốn kiếp, ngươi…ngươi không phải người tốt!

Hàn Mạc cười khổ.

Tiêu Linh Chỉ vô cùng xấu hổ, không nói gì xoay người ra khỏi tiệm, Tiểu Quân chạy vội đuổi theo.

Ý Hàn Mạc nói đương nhiên Tiêu Linh Chỉ hiểu được, cả câu chuyện là Tiêu Linh Chỉ quá lạnh lùng kiêu ngạo, Hàn Mạc muốn mượn chuyện này trị trị khí diễm nàng một chút!

Hoá ra Hàn Mạc kéo dài nửa ngày chính là muốn cho Tiêu Linh Chỉ lơ là cảnh giác, mục đích cuối cùng chính là đùa giỡn nàng, làm nàng xấu hổ không thôi.

— QUẢNG CÁO —