Quyền Thần

Chương 373: Huyết Đồng côn đấu Thanh Đằng tiên



- Người dùng gậy gộc làm binh khí cũng không nhiều!

A Địch nói:

- Hàn Mạc, ngươi dùng đồng côn làm binh khí xem ra côn pháp không tệ. Mỗ thích quyết đấu nhất với người dùng binh khí khác mỗ, mà ngươi… quả thật thỏa mãn mỗ!

Hàn Mạc cười nhạt:

- Lấy roi làm binh khí ta cũng không gặp nhiều lắm, tuy nhiên cây roi của ngươi nhìn rất đặc biệt, chắc là không phải bình thường?

- Không sợ nói cho ngươi biết, cây roi này dùng Thanh Đằng chế thành, Thanh Đằng là đặc sản trăm năm của nước Phong, chắc chắn vô cùng, thủy hỏa bất xâm, đánh ra một roi không thấy máu không thu về, nếu bị đánh vào xương thì gãy xương, nếu đánh vào cổ thì đầu lìa khỏi cổ…

A Địch cười lạnh, sau đó khom người như một con khỉ, cây roi trong tay gã như biến thành sợi dây dài, khéo léo như rắn độc nhằm thẳng cổ họng Hàn Mạc công tới.

Tay gã vung lên một chiêu lấy mạng, không chút nề hà, kình phong kinh người, sắc bén, linh hoạt cực kỳ.

Hàn Mạc thấy gã đánh ra một roi thì biết là hạng người quyết đoán, qua tốc độ và lực đạo của roi thì Hàn Mạc biết võ công của gã cũng rất cao.

A Địch vừa ra chiêu thì cùng lúc thân hình Hàn Mạc cũng di chuyển.

Hắn có phán đoán tốt hơn người thường, chiêu thức của A Địch nhìn thì bình thường nhưng trong đó còn ẩn giấu rất nhiều biến hóa làm người ta khó có thể đoán được.

Một roi này Hàn Mạc không dám tiếp mà nhảy về phía sau né tránh, sau đó dùng Huyết Đồng côn quét xuống mặt đất đánh một khối đá lớn bay thẳng vào mặt A Địch.

Với người được trải qua huấn luyện quân sự như Hàn Mạc, hắn biết cách tận dụng tất cả ưu thế chung quanh để đánh bại kẻ thù.

A Địch thế công rất dũng mãnh, xem như hưng phấn quá đầu, tảng đá bay tới ít nhất cũng có thể làm suy giảm khí thế của gã.

Tảng đá lớn như thế bị Hàn Mạc một gậy nhẹ nhàng đánh bay, tốc độ cực nhanh, A Địch nhìn qua cũng biết nội công của Hàn Mạc không thường.

Tay gã rung lên một đạo thiểm điện xẹt qua trước mặt, nháy mắt chỉ nghe một tiếng gầm lên của A Địch, sau đó tảng đá răng rắc bị cắt làm hai nửa như miếng đậu hủ.

Tảng đá cứng như vậy còn bị cắt thành hai nửa dễ dàng, thử hỏi da thịt con người liệu có thể chịu nổi một roi này?

Khoảnh khắc tảng đá bị cắt ra làm hai thì Hàn Mạc chớp lấy cơ hội này, cả người giống như con báo, khí thế hùng hồn lao như chớp về phía A Địch. Huyết Đồng côn trong tay không do dự đánh thẳng về phía đối thủ, thời khắc này Huyết Đồng côn như sống dậy, hư hư thật thật, một hóa thành ba, cùng lúc đánh về phía A Địch.

Đó là chiêu thức của Bát Bộ Côn Thuật.

Hàn Mạc biết ở đây còn không ít mai phục, bắt giặc trước bắt vua sau, mà A Địch là nhân vật mấu chốt, nếu bắt được gã thì đám người nước Phong sẽ bị khống chế, cho nên ngay từ lúc bắt đầu Hàn Mạc đã thi triển ra chiêu thức mạnh nhất, hòng bắt sống người này, tốc chiến tốc thắng là tốt nhất.

A Địch hoàn toàn bất ngờ trước chiêu này của Hàn Mạc, buột miệng phát ra tiếng thán phục trước thế công của Hàn Mạc, đồng thời gã càng tỏ ra hưng phấn.

Với gã mà nói nếu gặp địch thủ quá yếu thì sẽ không có hứng thú.

Nhưng Hàn Mạc vừa ra chiêu đã kích thích hứng thú của hắn, ít nhất với A Địch mà nói thì càng tìm được một đối thủ ngang tài càng khiến gã có hứng thú.

A Địch vung roi bắn ra trước ngực thẳng vào đường đi của Huyết Đồng côn.

Miêu Võ thấy hai người quyết đấu như điện quang hỏa thạch trong lòng cực kỳ kinh ngạc, y cũng không ngờ bản lãnh của Hàn Mạc cao như vậy.

Đồng côn, roi ở trong binh khí bảng không phải xếp hàng đầu, nhưng hôm nay hai người thể hiện những chiêu thức hết sức tinh diệu, cực kỳ bá đạo, thể hiện phong cách cao thủ quyết đấu.

Trong lòng thung lũng trừ hai người quyết đấu thì chung quanh lại trở lên yên tĩnh, ngay cả tiếng sói cũng hoàn toàn biến mất.

Ánh trăng như nước, u u soi xuống sơn cốc, hai đạo thân ảnh như hai âm hồn bay như hành vân lưu thủy không chút lề mề ra chiêu quyết đấu.

Ngươi tới ta đỡ, giao thủ gần trăm hiệp hai bên đều không có dấu hiệu bị thua.

Trong lòng hai người đều kinh ngạc. Nguồn: http://truyenfull.vn

Hàn Mạc còn tưởng sau khi thi triển Bát Bộ Côn Thuật thì A Địch sẽ rất nhanh chịu thua, bởi vì côn thuật này tập trung tất cả tinh túy của võ học. Hàn Mạc tuy chưa luyện được xuất thần nhập hóa nhưng lô hỏa thuần thanh thì không kém, hắn phát huy được hai tinh túy Lực và Khéo vô cùng nhuần nhuyễn, thế nhưng A Địch lại có thể đón đỡ không hề bị lép vế, đúng là võ công rất cao.

Đối phương lại còn rất trẻ, nhìn cũng không giống võ lâm cao thủ nhưng võ công của gã rất cao minh, tuy chiêu thức Bát Bộ Côn Thuật quỷ dị nhưng đối phương roi pháp cũng đa đoan rất là khó lường.

Thần sắc Hàn Mạc bắt đầu ngưng đọng, gã có võ công cao cường như vậy khẳng định có thân phận không đơn giản.

Hàn Mạc kinh ngạc nhưng A Địch cũng khiếp sợ không kém.

Lúc bắt đầu gã cho rằng Hàn Mạc chỉ có vài phần bản lãnh mà thôi, lúc đó gã tràn đầy tự tin có thể đánh gục Hàn Mạc trong vòng năm mươi chiêu.

Qua năm mươi chiêu, sáu mươi chiêu…tám mươi chiêu… một trăm chiêu... Hàn Mạc không có nửa điểm rơi xuống hạ phong, hơn nữa thế công của hắn càng hung hãn quỷ dị.

Thậm chí A Địch cảm giác được chỉ cần mình sơ sẩy một chút Hàn Mạc sẽ không lưu tình mà đánh bại mình, chuyện này gã từ trước đến giờ chưa bao giờ gặp phải.

Ở nước Phong A Địch không dễ động thủ, một khi động thủ không bao giờ quá một trăm chiêu là đánh bại kẻ thù, hôm nay kỷ lục của gã bị Hàn Mạc phá vỡ sao có thể không giật mình.

Tuy gã giật mình nhưng cũng càng hưng phấn hơn, đôi mắt như lửa nóng cháy, roi trong tay càng nhanh, càng hung hãn, liên tục ra sát chiêu, bây giờ dã tính của hắn được kích thích, trong đầu chỉ còn một ý niệm đó là đem đối thủ giết chết, thỏa mãn dòng máu cường dã đang chảy trong người.

Hắn không lưu tình Hàn Mạc càng vô tình.

Côn pháp của Hàn Mạc càng quỷ dị, tốc độ cũng nhanh hơn nhiều lần, với Hàn Mạc thì hắn dù chỉ có một cơ hội nhỏ nhoi, nhưng cũng đủ để hắn tiêu diệt đối thủ.

Chỉ có điều thế công của đối thủ A Địch cũng không hề kém, roi mềm dẻo mà sắc bén, quỷ dị mà biến hóa, hơn nữa công thủ hài hòa không để lộ một chút sơ hở, càng không cho Hàn Mạc cơ hội tấn công điểm yếu của mình.

Hai người roi và côn quấn vào nhau, vô tình càng lúc càng lùi về phía trái vách núi.

Chỗ này có vô số đá nhọn, tựa như có vô số yêu thú hóa thành, nhìn lên trên như thấy bầu trời xụp xuống.

Hai người đều biết mình ra đến vách núi, với Hàn Mạc mà nói thì hắn biết roi cần không gian lớn mới có thể thi triển ra hiệu quả lớn nhất, tới gần vách núi đương nhiên uy lực roi của A Địch kém đi rất nhiều. A Địch cũng vậy, gã cho rằng Huyết Đồng côn uy lực như vậy, nhưng dài như vậy cũng cần phải có không gian mới có thể thi triển, gã biết nếu cứ tiếp tục đấu như vậy hai người sẽ cạn kiệt tinh lực mà chết, cho nên chỉ có thể dựa vào vách núi áp chế đối phương sau đó tìm cơ hội thủ thắng.

Hai ngươi đúng là kỳ phùng địch thủ, võ công ngang nhau, cách nghĩ cũng không khác nhau là mấy.

Roi rài như tên bắn, đồng côn như điện, mà lúc này dị biến phát sinh, A Địch chờ đợi thời cơ đã tới, roi của gã đã quấn quanh Huyết Đồng côn của Hàn Mạc.

- Hàn Mạc, ngươi không để ta thất vọng!

A Địch nắm chặt roi, nhìn Hàn Mạc:

- Mỗ đã lâu không được đánh một trận sảng khoái như vậy!

Hàn Mạc cũng nắm chặt Huyết Đồng côn, trong lòng hắn hiểu rằng chỉ cần mình buông lỏng côn thì A Địch sẽ không nhân nhượng giật lấy, mất đi Huyết Đồng côn vậy ưu thế vũ khí sẽ không còn, mình sẽ rất dễ bị thua trong tay A Địch.

Hắn cảm giác được A Địch sức mạnh kinh người, tuy mình luyện Trường sinh kinh luôn tự ngạo về điều này, nhưng đối phương cũng không kém.

A Địch muốn nhân cơ hội này đánh bay vũ khí của Hàn Mạc, Hàn Mạc cũng không yếu thế, vận khí vào hai tay đem roi của A Địch đoạt lại.

- Ngươi muốn đánh nhau chỉ cần sau đêm nay ta cùng ngươi đánh.

Hàn Mạc cười cười nhìn A Địch nói.

Bởi vì hắn thấy sau lưng A Địch có một cái bóng to lớn đang đi đến.

- Người này biết lai lịch của ta, nhất định không để hắn sống!

Bóng người kia đi đến, mặc bố y, dưới ánh trăng, tay phải nâng lên, trong tay cầm một ống trúc chỉ vào Hàn Mạc:

- Ngươi không giết được hắn thì … mỗ giúp ngươi!

Hàn Mạc lãnh đạm không đáp. Miêu Võ cầm đao xông tới bóng người kia quát:

- Ngươi là người phương nào?

Người kia cười ha ha:

- Mỗ chính là… người nước Phong.

— QUẢNG CÁO —