Quyền Thần

Chương 56: Tập kích bất ngờ



Mưa Đông Hải mặc dù không thiên hôn địa ám (đất trời mù mịt), nhưng vẫn làm lòng người sầu thảm. Lão thiên dường như không hài lòng với một vùng máu loang đỏ thẫm mặt biển trong suốt và long lanh như thế, nên mới giáng xuống một trận mưa to, chắc bởi vì ông ta muốn rửa cho sạch mặt biển mà thôi.

Như Hàn Mạc đã tiên đoán, vài con quái giao sau khi cắn nuốt những thi thể trôi trên mặt biển đã chết sạch, hoàn toàn không còn một mống. Thân thể khổng lồ của chúng lơ lửng trong làn nước biển làm cho người ta phải tặc lưỡi, kinh ngạc hít hà không thôi.

- Tựa hồ chúng chết còn nhanh hơn cả dự đoán của ta!

Hàn Mạc lắc đầu. Lúc này mới quay sang Hàn Huyền Xương, cười rồi nói:

- Phụ thân, nếu như không còn chuyện gì ngoài ý muốn, tất cả những chướng ngại dưới biển đã hoàn toàn được thanh trừ!

Hàn Huyền Xương thở dài, gật đầu đáp:

- Chí ít ra cũng làm giảm bớt được mạng người chết oan uổng!

Ông nhìn bộ thuộc bên cạnh, phân phó:

- Truyền lệnh xuống, đã có thể làm việc!

Việc mò trai lấy ngọc vẫn được tiến hành tiếp tục và chu đáo trong ngày đầy mưa này.

Đến khi hoàng hôn buông xuống, mưa đã ngớt đi nhiều, mọi người mới kết thúc công việc trở về thuyền.

Trong ngày hôm nay, lượng trân châu chỉ có thể khai thác chưa đến một ngàn viên. Các vị cô nương phụ trách lấy ngọc dù bị kinh hãi nhưng vẫn cố gắng hết sức, tỉ mỉ lấy ra từng viên trân châu vừa đẹp vừa to tròn của Đông Hải.

Trân châu đã được chuyển vào kho. Hộ vệ kho gồm có binh sĩ Trấn phủ quân, quan lại Ngư ty và cả võ sĩ Lang giáp doanh canh giữ cẩn mật. Ngay cả mấy tên tên bộ hạ do Tiêu Đồng Quang mang theo cũng phải đến vòng ngoài, mắt láo liên quan sát, bộ dạng cực kỳ chu đáo.

… …

Trong khoang thuyền, Tiêu Đồng Quang chân cẳng đã mềm nhũn và sưng phù vì nước biển, đang ngâm chân trong một cái bô chứa nước tiểu trẻ con (chữa mẹo đây mà! - Dịch), khuôn mặt lộ vẻ tươi cười với Hàn Mạc.

Nụ cười của lão rất giả tạo, lại mang theo vẻ vô liêm sỉ, so với vẻ âm trầm bỉ ổi thường ngày của lão còn khó coi hơn rất nhiều.

Hàn Mạc thấy lão cười kiểu này, liền biết được trong lòng lão tiểu tử Tiêu Đồng Quang này đã nảy sinh chủ ý bẩn thỉu gì đó, nhưng đã ở Đông Hải Quận, chí ít là vẫn còn trên chiếc thuyền này thì chả có gì phải lo ngại lão, nên chỉ cười híp mắt, nói:

- Tâm tình của Đại nhân tựa hồ rất tốt a?

- Hả?

Tiêu Đồng Quang chà xát hai chân lên nhau, cố làm dịu cơn ngứa đi một chút, cho nên lão cũng chẳng suy nghĩ Hàn Mạc đang có thâm ý gì, bèn liền nói:

- Hàn Hải quản, hôm nay ngươi thật là uy phong a! Bổn quan thật sự không ngờ được đó nha!

- Để cho đại nhân chê cười rồi!

Tiêu Đồng Quang vuốt râu , cười đểu:

- Hàn Mạc a, vết thương trên vai ngươi nặng thế, còn đau không hử?

Hàn Mạc bất động thanh sắc, đáp:

- Đại nhân quan tâm đến thuộc hạ như thế, Hàn Mạc vô cùng cảm kích, đã hết đau rồi!

Không khí trong phòng thật quái dị. Mặc dù biết rõ mình nói những lời này thì rất là gượng gạo và giả dối, nhưng Tiêu Đồng Quang chẳng biết vì duyên cớ gì mà lại nói ra hết lần này đến lần khác. Một già một trẻ, cả hai đều mang tâm tư nhưng lại giấu kín, vẫn giữ những ý nghĩ "muốn âu yếm" lẫn nhau trong đầu.

Trầm mặc một hồi lâu.

Tiêu Đồng Quang rốt cuộc cũng nở một nụ cười chân thành hiếm thấy, hỏi:

- Hàn Mạc, có muốn vào kinh làm quan không?

Hàn Mạc chợt ngẩn tò te. Lão này tự dưng lại hỏi vấn đề này, cuối cùng là có ý đồ gì? Nụ cười như thế, kết hợp với câu hỏi như thế, tự nhiên mà phỏng đoán thì không giống một câu hỏi bình thường tí nào.

- Hàn Mạc chưa rõ ý của đại nhân?

Hàn Mạc vẫn giữ một nụ cười như gió xuân và hỏi.

- Ngươi dũng mãnh hơn người, hơn nữa đầu óc lại tỉnh táo như vậy…

Tiêu Đồng Quang cười hăng hắc:

- Nhân tài như thế mà lại chôn vùi tại Đông Hải Quận thì thật đáng tiếc! Bổn quan không nhẫn tâm nhìn thấy một viên ngọc thô như ngươi phải dần mai một ở Đông Hải…Dĩ nhiên, Thượng thư Hàn đại nhân có lẽ một ngày nào đó sẽ tấu lên Thánh thượng điều ngươi vào kinh, nhưng chẳng qua sẽ mất không ít thời gian. Bổn quan thì lại muốn ngươi sớm đến làm quan tại kinh thành!

Nhìn bề ngoài, Hàn Mạc vẫn giống đang cung kính lắng nghe.

Tiêu Đồng Quang nhìn Hàn Mạc rồi tiếp tục nói:

- Ngươi cũng biết, đến lúc Hàn Thượng thư tiến cử ngươi, thì sẽ có bao nhiêu ánh mắt khách quan lẫn hữu quan soi mói. Dù sao, ngươi cũng là đệ tử trực hệ của Hàn gia, không phải những đệ tử bình thường khác của Hàn thị gia tộc. Cho dù lên kinh thành làm quan, ắt cũng sẽ được nhận chức quan to hay nhỏ mà thôi. Ngươi có đến kinh thành, thì trước tiên chỉ nhận một chức quan còn thiếu trong danh ngạch có sẵn. Nếu do Tiêu gia ta ra mặt tiến cử, đó chính là chuyện kỳ mĩ lưỡng toàn, không phải bận tâm lo lắng lời ong tiếng ve rồi!

- Được đại nhân coi trọng như thế, Hàn Mạc vì quá được yêu nên sợ a!

Hàn Mạc vẫn cười híp mắt, đáp.

- Vậy là ngươi nguyện ý vào kinh?

Trong mắt Tiêu Đồng Quang chớt lóe lên ánh sáng quỷ dị.

Hàn Mạc bật cười ha hả:

- Đại nhân muốn nâng đỡ, nhưng bởi vì Hàn Mạc vẫn còn ấu dại, không rõ mọi chuyện. Nếu tùy tiện vào kinh như vậy, chỉ e rằng đi sai đường. Đến lúc đó, dù cho Đại bá phụ muốn bảo vệ ta, cũng chưa chắc ta có thể sống sót!

Hắn thản nhiên nói tiếp:

- Trong kinh nước quá sâu, mà ta chỉ là một con tôm nhỏ. Nếu đụng phải nhân vật lợi hại, rất dễ dàng bị nuốt chửng a!

Thần sắc của Tiêu Đồng Quang chợt trở nên lạnh lẽo, nói:

- Hàn Mạc, lời này của ngươi có ý gì?

- Cũng chẳng có ý gì!

Hàn Mạc bĩu môi, trong mắt hiện lên vẻ khinh thường. Vốn hắn còn tưởng đây là một lão hồ ly thâm tàng bất lộ. Hôm nay xem ra, cũng chỉ là một con cọp sún răng. Chỉ bằng vào một điểm xảo trá bé nhỏ như thế, lý nào Hàn Mạc lại không đoán được.

- Đại nhân, trong phòng chỉ có hai người chúng ta, ta có nói sai cũng không sợ ngài chém đầu…Ây da, ngài đang ở Đông Hải quận này thì cũng chưa có bản lĩnh làm ta khuất phục đâu!

Hàn Mạc thản nhiên nói tiếp:

- Ngươi nghĩ chỉ cần dùng một que kẹo nho nhỏ là có thể dụ một tiểu tử không biết thế sự như ta theo ngươi vào kinh thành ư? Hắc…hắc…Tiêu gia của ngươi rất có thế lực trong kinh thành, chỉ e rằng ta vừa đi vào cửa Đông thành Yến Kinh, thì các ngươi đã kiếm cớ chém phăng đầu ta rồi!

- Ngươi…!!!

Tiêu Đồng Quang bị bóc trần tâm sự, cũng không để ý đến chuyện "Que kẹo" gì gì, tức giận vô cùng, cười gằn nói:

- Bổn quan ái tài…Ngươi thật là…Thật là buồn cười!

Quả thật lão đã tính toán dẫn dụ Hàn Mạc tới Yến Kinh, sau đó mặc tình làm thịt.

Sự vũ dũng của Hàn Mạc hôm nay hắn đã tận mắt chứng kiến, làm trong lòng lão ngoài sự khiếp sợ, lại thêm thù hận càng sâu.

Mưu đồ bá nghiệp của Tiêu gia cuối cùng cũng phải va chạm với Hàn gia. Lão không hy vọng sẽ lưu lại một nhân tài như vậy cho Hàn gia, cho nên trong bụng liền nảy sinh chủ ý trừ đi Hàn Mạc một cách thống khoái.

Nhưng chủ ý của hắn chưa bắt đầu thì đã thất bại.

Hàn Mạc dường như so với trong tưởng tượng của lão còn tinh quái, lão luyện hơn nhiều. Chính là một tiểu hồ ly không hơn không kém!

- Đại nhân, thật ra ngài không nên có tâm tư này mới phải!

Hàn Mạc thở dài:

- Cho dù ta không biết há trưởng bối nhà ta lại không rõ ư? Bọn họ sẽ để ngươi mang ta đi sao? Ái chà, Chắc vì tối qua đại nhân ngủ không ngon nên đầu óc hiện giờ đã nghĩ việc không chu toàn rồi! Có chút đơn giản quá a!

- Hàn Mạc, ngươi thật là đại đảm bao thiên (gan lớn hơn trời)!

Tiêu Đồng Quang có cảm giác mình đang đối mặt với một thanh nhiên giảo hoạt còn hơn cả hồ ly, thật quá sức mình. Lão bực bội, rốt cục tung chân đá bay bồn rửa chân, lạnh lùng nói:

- Đổ nước đi!

Hàn Mạc cười lạnh trong lòng. Lão tiểu tử ngươi bây giờ rất lớn lối, cứ đợi một hồi sau cảm giác tê ngứa sẽ tới lần nữa, hẳn là sẽ tru tréo lên lần nữa cho mà xem.

Hắn vừa đi đến trước cửa, bỗng nghe một tiếng "Rầm…". Cửa khoang vốn đang đóng kín trong nháy mắt đã vỡ ra tứ tán, mà một nhân ảnh cũng theo đó vọt vào phòng trong. Một đạo kình phong ập đến, trước mắt hai người bỗng nhiên xuất hiện một thanh đại đao, chém thằng tới Hàn Mạc.

Đối mặt với tình huống sinh tử đột nhiên xuất hiện, Hàn Mạc không khỏi thất kinh.

Nhưng kiếp trước hắn đa trải qua huấn luyện quân sự khốc liệt, làm cho phản xạ của hắn vuợt qua người thường. Lúc này, bồn rửa chân trong tay hắn vung lên đón lưỡi đao, mang theo nước tiểu trẻ con rửa chân tưới thằng toàn bộ lên mặt của kẻ tập kích. Một tiếng bốp vang lên, hổ khẩu của Hàn Mạc khẽ tê dại. Khí lực của người này cũng thật không nhỏ a!

Trong lúc mơ hồ, hắn cảm thấy người kia có vóc dáng cao lớn uy mãnh, nhưng cũng không kịp suy nghĩ nhiều, thừa dịp đối phương đang chậm lại, Hàn Mạc đã vươn tay phải ra, vung chưởng làm dao cắt thẳng vào động mạch cổ của đối phương.

Chiến đấu cận thân thì hẳn là không tìm ra hảo thủ cao minh hơn Hàn Mạc.

Hắn không biết đối phương là hạng người nào, nhưng lại không nói gì mà hạ sát thủ với mình như vậy, thì Hàn Mạc tự nhiên cũng không hạ thủ lưu tình. Chỉ cần cắt đứt động mạch cổ của đối phương, hắn tin chắc rằng chỉ trong vòng hai giây đối thủ dù có uy mãnh đến đâu đi nữa cũng sẽ ngã xuống.

Lúc này, Tiêu Đồng Quang mới hoàn hồn tỉnh lại, thét to:

- Có ai không? Có thích khách! Có thích khách!

Lão nhìn xung quanh, rồi cầm lấy bình trà bên cạnh làm vật phòng thân.

Chưởng đao của Hàn Mạc vừa chạm vào động mạch cổ của đối phương thì hắn chợt phát hiện ra một tình huồng chết người.

Trên cổ của người này lại đeo một cái vòng cổ lớn bằng bạc, nó đã bảo vệ toàn bộ vùng cổ của hắn.

Thật khóc không ra nước mắt! Chưởng đao của hắn chỉ có thể thuận thế nặng nề chém xuống, cắt vào vai đối phương, chỉ nghe tiếng xương cốt vỡ vụn răng rắc, Hàn Mạc biết xương vai của người này tất nhiên đã vỡ vụn rồi.

Đối phương bị thương nặng như thế, nhưng cũng không có phát ra tiếng kêu gào đau đớn nào, chẳng qua chỉ hừ nhẹ một tiếng, nghe ra thì rất thống khổ mà thôi. Dưới cơn đau nhức ấy, hắn cũng không thu tay về, ngược lại, vụt ngang đại đao bổ thẳng vào lồng ngực của Hàn Mạc.

… …

Lúc này, bên ngoài khoang thuyền đã truyền vào tiếng kinh hô, có một người hô lớn:

- Có thích khách! Có thích khách!

Cũng nghe được có vài chỗ trên thuyền đã vang lên tiếng binh đao va chạm vào nhau cùng tiếng reo hò. Nhất thời như đã hỏng mất!

Trước mặt Hàn Mạc hiện ra một đao hung ác của đối phương, hắn khẽ hạ người, tay trái biến thành trảo. Một trảo mãnh liệt này như một cái móc câu sắt đánh vào bên hông đối phương, đó là tổ chức xương sườn mềm quản lý toàn bộ khu thần kinh dưới đùi.

Quả nhiên, đối phương kêu ôi một tiếng, đã mềm oặt ra rồi gục xuống, mà tay kia của Hàn Mạc cũng chém vào mạch môn tay cầm đao của đối phương, đại đao kia nhất thời đã rời khỏi tay y bay ra ngoài.

- Đại Bảo, đừng động!

Một âm thanh lạnh lùng từ ngoài khoang thuyền truyền vào. Hàn Mạc còn chưa kịp phản ứng thì đã nghe hưu một tiếng thì đã thấy một mũi tên bắn thẳng đến phía mình. Mũi tên này vừa nhanh vừa chuẩn, hắn muốn né tránh cũng không còn kịp, chỉ có thể đưa tay trái lên đón lấy. Phốc một tiếng, mũi tên này đã bắn trúng tay Hàn Mạc, một cơn đau nhức lan tràn khắp toàn thân hắn.

- Muốn chết sao?

Cơn thịnh nộ trong lòng Hàn Mạc lập tức bị kích khởi, dẫm mạnh lên thân người đang nằm co quắp dưới đất, liền muốn xông lên. Nhưng chỉ vọt ra được hai bước, cảm giác toàn thân đã bủn rủn vô lực tựa hồ khí lực trong nháy mắt đã bị rút đi, ngã nhào xuống mặt đất.

Kẻ bắn tên là một người đội đấu lạp, mặc áo tơi, hình dáng không rõ ràng. Hắn chẳng qua cũng chỉ lẳng lặng đứng đó, cười lạnh nói:

- Xem ngươi còn lớn lối nữa không?

Đoạn hắn vung tay lên, nói: Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn

- Tên cẩu quan ở trong nhà có thể đổi được chút bạc, mang đi!

Dừng lại một chút rồi nói tiếp:

- Tiểu tử này tay chân cường tráng, cũng không phải là hạng bình thường, cùng mang đi nốt!

Từ bên cạnh hắn xuất hiện ba bốn tên mặc y phục đen tuyền, trong tay cũng cầm đại đao, cùng nhau xông lên.

Hàn Mạc muốn bò dậy nhưng cả người vô lực. Hơn nữa, đầu óc hắn hoàn toàn choáng váng, trong lòng đã biết mũi tên bắn trúng mình nhất định đã được tẩm dược vật kiến huyết sinh hiệu (thấy máu liền có công hiệu).

- Ta nhổ vào!

Nói xong câu đó, Hàn Mạc liền mất đi tri giác.

— QUẢNG CÁO —