Quyền Thần

Chương 57: Bị trói



Trên chiếc thuyền Ngọ Giáp chở Xương Đức Hầu Tào Ân, hắn lúc này đang ở trong khoang thuyền, bên ngoài có hơn mười tên võ sĩ Lang Giáp Doanh bảo vệ. Cách hắn vài khoang thuyền nhỏ là nơi ở của Hàn Huyền Xương, gian phòng của lão rất đơn giản và nhỏ hẹp.

Thải châu thuyền là thuyền được cải tạo lại từ chiến thuyền cỡ trung của Trấn phủ quân nên diện tích rất lớn, bên trong có rất nhiều khoang thuyền tầng tầng điệp điệp sắp xếp ngăn nắp.

Bên ngoài khoang thuyền của Hàn Huyền Xương cũng có mấy binh sĩ cường tráng khôi ngô của Trấn phủ quân thủ vệ. Không có lệnh của Hàn Huyền Xương, bất luận người nào cũng không được phép tiến lại gần.

Trên chiếc bàn nhỏ trong khoang thuyền có một tấm hải đồ đang mở rộng. Trên tấm hải đồ, những khu vực có trân châu được đánh dấu cực kỳ rõ ràng. Hàn Huyền Xương ngồi trên chiếc ghế nhỏ, cẩn thận quan sát những nơi đánh dấu bãi đá ngầm, ngồi xung quanh hắn là bốn người bộ hạ thân tín nhất của Hàn gia, vẻ mặt của mỗi người đều rất nghiêm túc, tất cả đều chăm chú quan sát những dấu hiệu trên hải đồ.

- Những chỗ này có thể hạ lưới.

Hàn Huyền Xương thấp giọng nói:

- Bốn phía đều có đá ngầm, nơi này là một cái hải vũng, có thể đem lưới lớn bố trí ở chỗ này, tạo thành một cái võng lưới.

- Đại nhân, điều này có thể làm được.

Một gã quan viên thấp giọng nói:

- Nơi này bãi đá ngầm dày đặc, thuyền lớn khó có thể đi vào, nên sẽ không làm tổn hại đến lưới cá, là một nơi an toàn có thể sử dụng được.

- Nhưng muốn để cho những người mò trai tiến lại gần, đem ngọc trai bỏ vào lưới, phải vượt qua rất nhiều đá ngầm, như vậy mất rất nhiều thời gian.

Một gã quan viên nhẹ giọng tiếp lời:

- Nếu như những người mò trai làm chậm tốc độ khai thác lại, có khiến cho Xương Đức Hầu và Tiêu Đồng Quang nghi ngờ hay không?

Hàn Huyền Xương lắc lắc đầu nói:

- Không cần phải lo lắng đến việc này. Bọn họ đối với việc mò trai lấy ngọc gần như là mù tịt. Hôm nay tốc độ mò trai đã được chúng ta trì hoãn lại, ngày mai chỉ cần tăng tốc độ lên như thường ngày, cho dù có lén giấu trai cũng không tạo thành quá nhiều sơ hở. Dù sao cũng là tiến hành dưới đáy biển, bọn họ không thể trông chừng dưới đáy biển được.

- Đại nhân nói rất đúng, Đông Hải là địa bàn của chúng ta, bọn họ sẽ không nhìn ra vấn đề. Lần này mượn cơ hội đem trai ngọc cất giấu dưới nước, ngày sau chỉ cần tùy tiện phái một chiếc thuyền vô thanh vô tức tới lấy, thần không biết quỷ không hay. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Hàn Huyền Xương trầm ngâm chốc lát, rốt cục nói:

- Lưới cá đã chuẩn bị thỏa đáng hay chưa?

- Đã chuẩn bị thỏa đáng, đang ở trong kho dưới đáy khoang.

Có người trả lời thêm:

- Chỉ cần Đại nhân ra lệnh, người của thuộc hạ sẽ lập tức thả lưới từ đáy khoang xuống biển. Nhân thủ cũng đã tuyển chọn xong, Đại nhân cứ việc yên tâm, tuyệt đối có thể tin tưởng.

Hàn Huyền Xương lộ ra vẻ hài lòng, cười nói:

- Đã như vậy, chờ thêm một canh giờ nữa, đợi đến đêm khuya thanh vắng, ngươi có thể cho người thực hiện.

- Vâng, đại nhân!

- Đúng rồi, có một việc sau khi lên bờ, nhất định phải nhớ mà làm.

Hàn Huyền Xương thở dài nói:

- Vợ con của những người bị hại kia, các ngươi tự mình tới nhà an ủi một phen, cho họ thêm chút ít bạc.

...

Bên trong khoang thuyền còn đang thương nghị, phía ngoài đột nhiên truyền đến tiếng bước chân dồn dập, chợt một tiếng bẩm vang lên:

- Đại nhân, có thích khách!

- Thích khách?

Hàn Huyền Xương biến sắc mặt, chư quan trong khoang thuyền cũng thất kinh.

Hàn Huyền Xương dẫn đầu đám người ra khỏi khoang thuyền, quả nhiên mơ hồ nghe được tiếng đánh nhau kịch liệt truyền đến. Hắn cau mày nói:

- Là ở Ngọ Ất thuyền?

Tên quan sai bên ngoài bẩm báo:

- Chính là ở bên kia.

- Đại nhân, không phải là thích khách, mà là hải tặc.

Một gã quan viên phía sau cả kinh nói:

- Ngọc trai đều chứa ở trên con thuyền đấy.

Hàn Huyền Xương hiển nhiên cũng nghĩ đến việc đó, động tác của hắn trong nháy mắt trở nên cực kỳ nhanh nhẹn, chỉ mấy bước đã lao ra xa, trầm giọng nói:

- Mau dẫn người cấp tốc cứu viện, nhớ để lại một số người bảo vệ Hầu gia!

Hắn thuận tay rút lấy thanh đại đao từ bên hông một tên binh sĩ, phóng thẳng người lên boong tàu. Chỉ thấy trên thuyền Ngọ Ất phía đối diện có vô số bóng người chớp động. Bên thuyền Ngọ Giáp đã sớm có người kê mấy tấm ván gỗ, xông qua cứu viện.

Trăng rằm vằng vặc, cộng thêm đèn lồng treo khắp các nơi trên thuyền, làm cả một góc biển sáng bừng.

- Bọn chúng làm sao tới đây được?

Một gã quan viên phía sau Hàn Huyền Xương kinh hãi thốt lên:

- Phía trước chúng ta có hai chiếc chiến thuyền canh gác rồi mà?

- Phía trước có hai chiếc chiến thuyền canh gác, phía sau lại có bãi đá ngầm, bọn kia làm sao lẻn đến đây được nhỉ?

Hàn Huyền Xương sắc mặt âm trầm, vẻ mặt như đeo đá.

- Chúng ta sơ sót quá, bọn chúng chính là lặn qua dải đá ngầm bên kia mà tới…

Mấy tên quan viên đứng bên cạnh vội quỳ sụp xuống:

- Hạ quan nhất thời sơ sót, thỉnh đại nhân giáng tội!

- Lúc này nói những thứ ấy cũng vô dụng!

Hàn Huyền Xương cầm đao, phóng nhanh về phía thuyền Ngọ Ất:

- Phải bảo vệ tốt trân châu!

Hơn mười tướng sĩ lập tức phóng theo phía sau Hàn Huyền Xương, gấp rút cứu viện.

Đang phóng tới, bọn họ chạm phải một người đang cầm đao trong tay, trên mặt có vài vết máu:

- Đại nhân, hải tặc muốn cướp trân châu đã bị chúng ta đẩy lùi, trân châu không có việc gì, bọn chúng đang rút lui.

- Bọn chúng có bao nhiêu tên?

- Khoảng hai ba mươi tên.

Người đó trả lời tiếp:

- Hẳn là bọn hải tặc, bất quá không biết là nhóm nào, chúng ta đã giết được vài tên.

Người đó thần sắc có chút sợ hãi nói tiếp:

- Chẳng qua là...!

Hàn Huyền Xương nhìn thấy bọn hải tặc đang rút lui, dưới sự truy đuổi của quan binh đã dần dần rơi vào thế hạ phong, liền buông lỏng tâm tình, cau mày nói:

- Chẳng qua là chuyện gì?

- Bẩm đại nhân, ty chức dẫn người đi bảo vệ Tiêu Thị lang cùng Ngũ thiếu gia nhưng không thấy bóng dáng của bọn họ. Bên trong khoang thuyền không một bóng người… Hơn nữa còn có dấu vết đánh nhau lưu lại.

Người đó dè dặt trả lời.

- A!

Hàn Huyền Xương thất kinh:

- Mạc nhi... Tiêu Thị lang mất tích?

- Dạ!

Hàn Huyền Xương không nói thêm lời nào, vội dẫn đầu đám người chạy tới khoang thuyền Ngọ Ất, chỉ thấy nơi này có hơn mười tên binh sĩ đang tập trung lục soát. Bên trong khoang thuyền bàn ghế gãy đổ ngổn ngang, bồn nước rửa chân cũng móc ngược ở một bên, hoàn toàn không thấy bóng dáng Tiêu Đồng Quang và Hàn Mạc đâu cả.

- Bẩm, đã đi tìm khắp bốn phía nhưng vẫn không có tung tích của Ngũ thiếu gia.

Trong lòng đa số mọi người, Tiêu Đồng Quang dù có rơi xuống biển cũng chẳng ai thèm quan tâm. Chỉ có Hàn Mạc là con trai duy nhất của Hàn Huyền Xương, đây chính là bảo bối của Hàn gia, tuyệt đối không thể để xảy ra chuyện gì.

Hàn Huyền Xương mặt lạnh tanh, trầm giọng hỏi:

- Có bắt sống được người nào không?

- Hồi bẩm đại nhân, những hải tặc kia tiến thoái rất có quy củ, hành động nhanh chóng, chúng ta đã giết bốn năm người của chúng, những tên còn lại hầu hết đã nhảy xuống biển trốn thoát.

Đám thuộc hạ nói tiếp:

- Chúng thuộc hạ đã phái người hạ thuyền nhỏ xuống biển lùng bắt.

...

- Báo…!

Một bóng người vội chạy tới cấp báo:

- Chiến thuyền Thần Bính và Thần Đinh đã phát tín hiệu có thuyền của hải tặc xuất hiện, bọn họ đang truy đuổi.

Chân mày Hàn Huyền Xương nhíu chặt, hắn hừ lạnh một tiếng, thản nhiên nói:

- Kế điệu hổ ly sơn, Thành Tư quá dễ dàng trúng kế, thuyền của hải tặc dĩ nhiên là muốn lôi kéo sự chú ý của họ.

Một gã bộ hạ từ phía sau tiến lên nói:

- Đại nhân, bên kia có thuyền hải tặc thu hút chiến thuyền của chúng ta, bên này lại có hải tặc từ dải đá ngầm lặn tới, kế hoạch vô cùng chặt chẽ. Dường như bọn họ hiểu rất rõ cấu tạo thuyền của chúng ta, chẵng những biết trân châu giấu ở khoang nào trên thuyền, lại còn biết rõ nơi ở của Tiêu Thị lang, chia ra nhiều nơi tập kích, khi đắc thủ lập tức rút lui…!

- Ý của ngươi ta đã hiểu.

Hàn Huyền Xương chậm rãi gật đầu:

- Trong nội bộ chúng ta có gian tế.

Chúng tướng sĩ cùng nhìn nhau, trong mắt đều lộ ra vẻ kinh ngạc.

Trên hai chiếc thải châu thuyền này cơ hồ đều là binh tướng của Hàn gia, ở thời đại thế gia đứng đầu này, tận trong xương tủy mỗi người đều có tư tưởng trung thành với chủ tử của mình, đặc biệt là quân nhân lại càng lấy trung thành làm thước đo chuẩn mực. Có thể nói trong lòng các tướng sĩ tại Đông Hải quận, lòng trung thành đối với Hàn gia còn cao hơn nhiều so với lòng trung thành triều đình. Tình huống xuất hiện nội gian như thế này là chuyện cực kỳ hiếm thấy.

- Không nên quên những hải tặc kia đều là người của Đông Hải quận.

Hàn Huyền Xương nhìn chung quanh, thấy bên cạnh mình đều là người thân tín, trong thanh âm mang theo sự tức giận lẫn bất đắc dĩ:

- Nếu là ngoại nhân mua chuộc, người của chúng ta ở trên thuyền tự nhiên sẽ không bị lay động, nhưng nếu là hải tặc mua chuộc… Thôi, chuyện nội gian không nên quản nữa, mau phái người dùng bồ câu đưa tin cho Trấn phủ quân, mời Tổng đốc đại nhân nhanh chóng phái viện quân ra biển truy tìm tung tích của Tiêu Thị lang.

- Đại nhân, cho dù Tổng đốc đại nhân có phái chiến thuyền tới, thì trên mặt biển mênh mông như thế này, e rằng không thể tìm thấy Tiêu Thị lang.

Có người nhắc nhở:

- Chi bằng trước tiên tìm ra gian tế, sau đó từ trong miệng gian tế bức ra những người mà bọn họ câu kết, hẳn sẽ nhanh chóng tìm ra nơi hạ lạc của hải tặc.

Hàn Huyền Xương lắc đầu nói:

- Hải tặc bắt người không phải do cừu hận, tám chín phần mười là muốn vơ vét tài sản mà thôi, trong nhất thời cũng sẽ không đả thương người.

Hắn thoáng dừng một chút, trong mắt hiện lên quang mang cực kỳ sắc bén:

- Chắc hẳn bọn họ không biết thân phận của Hàn Mạc, do đó mới dám tùy tiện bắt đi. Ta mời Tổng đốc phái chiến thuyền lục soát trên biển, chẳng qua là để cho hải tặc biết bọn họ đã bắt đi người rất trọng yếu, Hàn gia ta sẽ không tiếc bất cứ giá nào để giải cứu, từ đó bọn họ mới không dám hạ thủ. Sau đó nhất định hải tặc sẽ phái người liên lạc với chúng ta, thương thảo tiền chuộc, lúc ấy chúng ta sẽ dể dàng tìm ra dấu vết của bọn họ.

- Đại nhân anh minh!

Trong lòng Hàn Huyền Xương tất nhiên vô cùng lo lắng đến an nguy của Hàn Mạc, cũng như rất lo lắng cho tính mạng Tiêu Đồng Quang.

Trên danh nghĩa, Tiêu Đồng Quang là nhân vật số hai của Tiêu gia, là thân đệ đệ của Tiêu Thái sư. Mặc dù hắn chẳng có năng lực gì nhưng thân phận của hắn vẫn là không đổi. Một khi hắn xảy ra chuyện tại Đông Hải, Tiêu gia kia cũng mặc kệ đó có phải là do hải tặc hay không, nhất định cho đó là âm mưu của Hàn gia. Đến lúc đó, Hàn gia chính là sự khiêu khích lớn nhất trong mắt Tiêu gia, hiển nhiên sẽ không thể để yên cho Hàn gia.

Quyền thế và thực lực của Tiêu gia ở Yên Kinh đủ để tạo thành đả kích to lớn với Hàn gia tại Yên Kinh. Khi đó Hàn thị gia tộc sẽ gặp phải khốn cảnh cực kỳ nguy hiểm.

Tốt nhất là Hàn Mạc không có chuyện gì xảy ra, tốt nhất là Tiêu Đồng Quang cũng bình an vô sự.

Nhóm hải tặc đã rút lui trong bóng đêm, để lại mấy cỗ thi thể. Hàn Huyền Xương đi tới nơi mạn thuyền, nhìn ánh trăng lung linh dưới mặt biển, đôi mắt lóe sáng, lẩm bẩm tự nói:

- Tốt nhất là Hàn Mạc không xảy ra chuyện gì, nếu nó bị rụng dù chỉ là một sợi tóc… Các bằng hữu tại Đông Hải… Chính là các ngươi đã ép Hàn gia ta xuất ra Hải Vương Lệnh. Tổ tiên của chúng ta huyết mạch tương liên, việc xuất ra Hải Vương Lệnh sẽ rất không tốt với tất cả mọi người, đây không phải là cục diện mà Hàn gia ta muốn thấy.

Gió biển thổi phần phật mang theo một làn mưa bụi, khiến cho tâm tình con người càng thêm rét lạnh.

— QUẢNG CÁO —