Quyền Thần

Chương 89: Gia viên



Sáng sớm ngày hôm sau, nhận được lệnh triệu tập của Hàn phu nhân, Hàn Mạc đi tới Đông viện. Hàn phu nhân không chút dài dòng, đưa cho hắn một xấp ngân phiếu, miệng cười hì hì nói:

- Nhi tử, đây là phần ta cùng cha ngươi đưa cho ngươi, tổng cộng là bốn ngàn lượng. Nếu như ngươi làm chuyện này thất bại, thua lỗ hết bạc, khi về xem lão nương ta xử ngươi như thế nào!

Xem ra dường như chuyện mua bán trên biển, các vị trưởng bối trong nhà đều đã biết.

Hàn Mạc cười ha hả, không có ý cự tuyệt, nhận lấy, nhét vào trong ngực, nói:

- Nương, người yên tâm, chờ con xoay sở kiếm số bạc gấp mười lần rồi trả lại cho người.

Hàn phu nhân nghiêng eo. Trong mắt phượng xuất hiện tia trách cứ, đưa tay lên nhéo lỗ tai Hàn Mạc, mỉm cười nói:

- Nhi tử a, hiện tại ngươi dám học hỏi lừa gạt lão nương ta a? Mấy ngày trước, hai phương đến viện tử tìm cha ngươi, hỏi sự tình của ngươi. Ngươi vẫn giả bộ ngớ ngẩn với lão nương ta để lừa đảo, nhưng thật không thể tưởng tượng được ngươi lại muốn thực hiện vụ làm ăn lớn như thế. Nếu không phải có cha ngươi nói cho ta biết, đến hiện tại ta vẫn chưa biết gì. Ngươi cái này là con bất hiếu a, thật sự càng ngày càng kỳ cục mà!

Tựa hồ nàng rất giận, dùng sức vặn vẹo lỗ tai Hàn Mạc:

- Là ngươi lo lắng lão nương ta không kín miệng, hay là lão nương không thông tình đạt lý hả? Chuyện lớn như vậy mà không to nhỏ với vi nương lấy một câu? Hừ, nương ta tốt xấu gì cũng có chút kiến thức. Nếu ngươi nói với ta, có khi ta còn có thể giúp ngươi nghĩ kế đấy.

Hàn Mạc cảm giác lực tay của Hàn phu nhân thật lớn. Lỗ tay bị xoay đỏ rực lên, nhưng không thể phản kháng, khẽ bĩu môi nói:

- Nương a, có phải người muốn nhi tử của người không có lỗ tai nữa hả? Đến lúc đó không cưới được vợ thì đừng trách con nha. Con không nói cho người, còn không phải vì sợ người lo lắng a, chuyện này phía trước còn chưa có rõ ràng, nói với người có ích lợi gì đâu a? Người tính tình nóng vội, chuyện này cần có sự kiên nhẫn và bình tĩnh, nói cho người nghe để làm người thêm lo lắng, vậy hài nhi lại càng bất hiếu nữa.

Hàn phu nhân suy nghĩ một chút, tựa hồ cảm thấy có mấy phần đạo lý, liền thả tay cười híp mắt nói:

- Ngươi nói cũng có chút đạo lý. Nhi tử, cha ngươi nói mấy vị trưởng lão kia không đồng ý ngươi lấy tiền công để lo việc, ngươi hẳn rất thất vọng. Thế nhưng chúng ta làm cha mẹ, sao có thể để ngươi thương tâm được. Đây, bốn ngàn lượng bạc, ngươi cầm lấy lo việc buôn bán đi.

Vẻ mặt đầy trang trọng, nhẹ nhàng sờ đầu Hàn Mạc, giọng nói ôn nhu:

- Cha ngươi rất thương ngươi. Ngươi cũng biết, ông ấy không muốn vì chuyện này mà làm cho ngươi mất lòng tin. Cho nên, chúng ta đem tất cả ngân lượng có được ra để ngươi dùng.

Trong lòng Hàn Mạc nóng lên, cung kính nói:

- Cảm ơn cha mẹ!

Hiện tại hằn càng nhận thấy, đối với mình, vị trí gia đình luôn tồn tại với vị thế quan trọng. Mặc dù là xuyên qua, nhưng lại không mất đi tình thương của cha, của mẹ, không mất đi sự ấm áp của gia đình. Thời điểm bản thân cần sự trợ giúp nhất, người nhà trước sau như một đều xuất thủ tương trợ, không chút do dự.

Hàn Mạc âm thầm thề, mình nhất định phải tận hết năng lực, làm cho những người thân yêu nhất của mình trải qua những giây phút vui vẻ an bình.

- Nhi tử a, ngươi cùng cô nương kia hiện giờ ra sao rồi?

Trong đôi mắt lung linh của Hàn phu nhận, trong mắt đen nhánh khẽ đảo, cười hì hì hỏi.

- Cô nương nào vậy nương?

Hàn Mạc sửng sốt trong chốc lát, nhưng rất nhanh hiểu ra nương ám chỉ Liễu Như Mộng, vội vàng khoát tay nói:

- Nương ơi, ngươi cũng đừng suy nghĩ nhiều a. Ép quá mức, ta có thể sẽ bỏ nhà ra đi đó. Ta cùng Như Mộng tỷ thanh thanh bạch bạch, không hề có chuyện giống như người nghĩ đâu.

Lông mày Hàn phu nhân xếch lên, nghiêng eo nói:

- Ơ, tiểu tử thúi, ngươi còn dám bỏ nhà đi bụi hả? Ngươi có tin lão nương cho người nhốt ngươi luôn không hả, làm cho ngươi nửa bước cũng khó đi ra? Đến cả tiếng tỷ cũng đã gọi, tiểu tử thúi này không thành thật gì cả? Ta cũng mặc kệ, ta là ta muốn sớm có ngày được ẵm bồng cháu trai đó. Ông ngoại ngươi mấy ngày trước còn gửi thơ cho ta, hỏi ngươi có định việc hôn nhân hay chưa. Nếu không ông ngoại ngươi tại Lâm Dương Quận tìm một cô nương gia đình phù hợp với ngươi đưa tới đây đó.

Trán Hàn Mạc toát ra mồ hôi lạnh.

Ngoại công của hắn chính là gia chủ gia tộc Hồ thị, cũng là một lão nhân gia bản tính ham muốn có con cháu.

Hồ gia trong cửu đại thế gia xếp vị trí thứ tám, ở Lâm Dương Quận phía Tây Bắc Yến Quốc, giáp giới cùng Nam Dương Quận của Khánh Quốc và Ngọc Lăng Quận của Nam Phong Quốc.

Nam Dương Quận của Khánh Quốc là một quận lớn, đồng thời có một là một vùng đất trọng yếu chiến lược, cùng giáp với Lâm Dương Quận Yến Quốc, Ngọc Lăng Quận Nam Phong Quốc và Tuy Định Quận Ngụy Quốc. Theo đó, Lâm Dương Quận bị cắt liên lạc với Tuy Định Quận. Ngụy Yến không tiếp giáp đất, nếu muốn thông thương, phải đi qua Nam Dương Quận. Thuế thông quan ở Nam Dương Quận thu rất cao, cản trở rất lớn cho việc trao đổi của người dân hai nước Ngụy Yến.

Hồ gia trấn giữ Lâm Dương Quận. Đây cũng được xem là tấm chắn thứ nhất phía Tây Bắc của Yến Quốc, an bài thêm còn có bộ phận quân hộ vệ biên quan Tây Bắc.

Lâm Dương Quận diện tích không lớn. Hơn nữa tài nguyên cũng không quá phong phú. Chỗ biên quan dân cư thưa thớt, lại thêm quân biên giới Tây Bắc cản trở, bên trong quận ngư long hỗn tạp. Cho nên Hồ gia mặc dù được xem là tọa trấn một quận nhưng thực lực cũng không mạnh.

Hồ gia chuộng võ. Mặc dù Hàn phu nhân là nữ tử, không luyện qua võ công nhưng tính tình lại hoàn toàn kế thừa truyền thống gia tộc Hồ thị, vô cùng hào sảng không câu nệ chấp nhất.

Trong tính cách người nhà Hồ gia có đặc thù rõ ràng nhất, đó chính là tính bạo dạn, dám nghĩ dám làm. Lão gia tử nếu như đã nói cấp cho Hàn Mạc một nữ nhận, chuyện này sợ rằng không đơn giản là ném đá dọa khỉ.

Cho nên, sau khi Hàn Mạc toát mồ hôi lạnh, chỉ có thể ngượng ngùng nói:

- Nương, ông ngoại nếu thật sự làm như vậy, sẽ để cho ông ấy biết đẹp mặt là như thế nào.

Hàn phu nhân sửng sốt, chợt xoay người kéo tấm thảm bằng lông gà trên bàn. Vừa quay lại đã thấy Hàn Mạc chạy mất tích, không còn bóng dáng.

....

Hiện tại trong tay Hàn Mạc có hàng loạt chủ sự cấp cho hắn một vạn lượng, nhị tông chủ năm ngàn lượng, cha mẹ bốn ngàn lượng. Hơn nữa lần trước từ trong tay Vân Sĩ Lam gạt được năm trăm lượng, công lại đã có một vạn chín ngàn năm trăm lượng, cách đích hai vạn lượng chỉ còn năm trăm lượng bạc.

Chính hắn cũng không nghĩ được rằng, sự tình thế mà lại biến thành bộ dạng như thế này.

Thời điểm hội nghị gia tộc, mấy vị trưởng lão kia ngồi cứ lải nhải mãi, Hàn Mạc còn tưởng rằng giấc mộng của mình sớm tan biến. Nhưng không nghĩ tới, sau mười hai canh giờ, giấc mộng của mình lại được kéo dài như một kỳ tích nơi trần gian.

Còn kém năm trăm lượng, Hàn Mạc cũng không thèm quá để ý nó.

Mặc dù năm trăm lượng bạc không phải là ít, nhưng để cho Hắc Báo đi chuẩn bị một ít, muốn một ngàn lượng bạc vẫn có thể xoay sở được.

Mất trộm một ngàn lượng bạc, so sánh với mất trộm một vạn lượng, hiển nhiên là việc nhỏ. Hàn Huyền Xương cũng không cần tự mình ra tay, phát một người cấp dưới đi lo là được.

Mất trộm một vạn lượng, một người sẽ hoài nghi đến Hàn gia. Nhưng mất trộm một ngàn lượng thì ai cũng có thể bị hoài nghi cả.

Đang muốn đi tìm Hàn Thanh để nghĩ cách chơi đùa kiếm lấy một ngàn lượng bạc, thì đụng phải Hàn Thấm.

Trên người Hàn Thấm mặc một bộ áo dài tay màu vàng nhạt, phía dưới là váy bách hợp màu hồng nhạt. Mái tóc xõa dài, thanh thuần động lòng người, xinh đẹp vô cùng. Nhìn thấy Hàn Mạc tay đang bấm đốt ngón tay để tính toán, giơ tay lên bắt lấy cánh tay của hắn, hì hì cười nói:

- Ca ca, lần này thì người không chạy được nữa rồi.

- Ai?

Hàn Mạc hoảng sợ. Nhìn rõ lại là Hàn Thấm, mới hoàn hồn, khuôn mặt tươi cười, híp cả mắt lại nói: Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

- Thế nào, tiểu muội, hôm nay thoạt nhìn tâm tình muội tốt lắm a.

- Ai nói tâm tình của ta tốt thế hả?

Hàn Thấm quệt mồm, trợn mắt nhìn Hàn Mạc, bất mãn nói:

- Ca ca, sự tình người bận rộn ta không xen vào, nhưng người thử nghĩ đã nhiều ngày rồi không viết cho ta chuyện xưa. Còn nữa, nghe nói ca đi quân doanh, Nhị bá phong cho ca chức quan gì thế? Có phải rất oai phong không? Binh lính đều sợ người phải không? Sau này ca đi quân doanh, xem ra chuyện xưa của ta càng ngày càng thiếu nhiều hơn nhỉ? Không được, hôm nay nói cái gì ca cũng phải viết cho ta năm...tám...mười...không đủ, phải hai mươi chuyện xưa rồi mới đi ra ngoài. Nếu không, ca đừng nghĩ có thể ra bên ngoài được nửa bước.

Hàn Mạc dở khóc dở cười, đành phải dỗ dành:

- Tiểu muội, ca ca đâu phải người máy a. Một lần làm sao viết ra được nhiều như vậy, công việc viết lách cần đầu tư nhiều thời gian lắm. Lúc nào quay về, ta sẽ đưa cho ngươi ba mươi chuyện xưa, được không? Mấy ngày tới ca ca bận rộn nhiều việc lắm, tiểu muội phải ngoan a.

- Người máy? Mặc dù Hàn Thấm thường xuyên nghe từ trong miệng ca ca nhiều danh từ kỳ quái, nhưng mà từ "Người máy" đúng là chưa từng nghe qua, giọng đầy ngạc nhiên nói:

- Người máy là vật gì?

Hàn Mạc cười khổ giải thích:

- Thì là một người không có ý thức nhưng có thể động đậy được!

- Đấy không phải là yêu quái hay sao?

Hàn Thấm vô cùng hưng phấn nói:

- Có phải không chuyện xưa Liêu Trai Chí Dị không ca? Ca ca, vậy người viết chuyện xưa người máy cho ta nha, ta muốn xem chuyện xưa này.

- Được mà, được mà!

Hàn Mạc lại cười nói:

- Quay về ta sẽ viết cho muội! Mà đúng rồi, muội tới đây làm gì vậy?

Đôi mắt trong suốt Hàn Thấm khẽ chớp nói:

- A, mấy ngày qua mỗi ngày đều ở trong Thính Thủy Viên cùng với nương học thêu, thiệt mệt chết ta mà. Nương nói hai ngày này ta học rất tốt, nên hôm này liền cho ta nghỉ một ngày, ta đi tới bên đại nương chơi.

- Nương đang ở bên trong đó, muội vào đi. Các nàng đang muốn chơi đá cầu đấy.

Hàn Mạc phất tay:

- Đi đi, ta có việc phải làm rồi.

- Ca ca, có phải người chuẩn bị làm ăn lớn hay không?

Hàn Thấm tới gần, miệng mỉm cười hỏi:

Hàn Mạc sửng sốt, ngạc nhiên hỏi:

- Ngay cả muội cũng biết chuyện này hả?

- Là nương nói cho ta biết.

Hàn Thấm thấp giọng nói:

- Là đại nương nói cho nương, sau đó nương nói cho ta biết. Đồng thời còn dặn dò rằng, không được đi quấy rầy ca. Ca muốn làm đại sự, không được để người phải phân tâm.

- Di nương thiệt là biết chăm sóc a.

Hàn Mạc cười nói:

- Di nương nói đúng đấy tiểu muội. Ca ca muốn làm ăn, chờ kiếm được nhiêu tiền, muội muốn cái gì, ca ca sẽ mua cho muội. Bây giờ, muội đừng quấy rầy ta nữa a!

- Dừng!

Hàn Thấm bĩu môi nói:

- Ai làm phiền ca chứ! Ca đáp ứng với muội viết chuyện xưa, nói lời phải giữ lời đấy. Chờ muội nhìn lại mấy chuyện xưa đó, sẽ bắt đầu viết một chuyện xưa về quỷ thật là dài. Hì hì, để lại cho bản thân từ từ xem.

Hàn Mạc giơ ngón cái lên, nói:

- Có chí khí. Viết một bộ "Tây Du Kí" đi, yêu ma quỷ quái nhiều vô cùng.

- Tây Du Ki?

Hàn Thấm đầy nghi ngờ cất giọng hỏi:

Hàn Mạc vội vàng nói:

- Không có gì, muội mau vào đi, ta phải đi rồi.

Không dám nói nhiều nữa, nếu như bị tiểu nha đầu giữ lại hỏi cái gì là "Tây Du Kí, vậy chỉ sợ lại mất cả buổi ngồi giảng giải.

Vừa đi được hai bước, đã nghe Hàn Thấm chợt kêu to:

- Ca ca, thiếu chút nữa ta quên mất, lúc trước nương cho Hàn bá tìm ca đó, hình như có việc. Ca qua chỗ nương xem chút đi

Hàn Thấm nói xong, không hề nhiều lời, đi thẳng vào Đông viện.

- Di nương tìm ta? Có chuyện gì nhỉ?

Hàn Mạc xoa xoa cằm, có chút nghi ngờ. Nghĩ đến chuyện phấn son lần trước, trong lòng Hàn Mac rụng động, có chút ít lúng túng.

Mỗi lần nhìn thấy nữ nhân này, thậm chí chỉ nhắc tới nữ nhân này, tâm tình của hắn rất phức tạp.

Linh hồn thế giới khác làm cho hắn đối với nữ nhân này rất hứng thú. Rồi thì thân phận thật sự khiến hắn không cách nào vượt qua được luân thường đạo đức. Linh hồn cùng thực tế mâu thuẫn. Bởi vậy trong nội tâm xung đột cực kỳ mãnh liệt.

Nếu như là hắn trước đây, với thân phận vãn bối, Hàn Mạc chắc sẽ không cự tuyệt. Hơn nữa, từ sâu trong nội tâm mà nói, Hàn Mạc thích nhìn ngắm nàng. Bộ dạng nàng ôn nhu, quần áo gọn gàng thanh thoát, làm cho mỗi lần Hàn Mạc nhìn thấy nàng, trong lòng luôn cảm thấy thoải mái.

Thính Thủy Viên vẫn như trước đây rất tĩnh lặng. Hàn Mạc đi vào sân, nhìn thấy Bích di nương đang lấy tay chống lên má, ngồi bên cửa sổ đọc sách. Phong vận kia thật mỹ diệu khó nói nên lời.

Trước khi Bích di nương tiến vào Hàn gia, gia đình cũng được xem là phú quý. Ở trong nhà cũng biết chút ít sách vở. Bình thường không làm gì, nàng sẽ đọc sách để giải sầu.

Đi tới cửa trước, Hàn Mạc cung kính nói:

- Di nương, Mạc nhi tới đây để thỉnh an!

Bích di nương vội vàng đứng dậy, cười nói:

- Vừa rồi có để cho Hàn Bá đi tìm ngươi, nhưng không gặp, còn tưởng rằng, ngươi sáng sớm đã đi ra ngoài rồi.

- Con ở bên Đông viên.

Hàn Mạc nhẹ giọng nói. Lúc nói chuyện đã tiến vào phía trong phòng.

Hôm nay Bích di nương mặc bộ quần áo màu xanh nhạt, giống y như ngọc bích, đem vóc người lả lướt thùy mị của nàng tô điểm thêm. Đường cong chập chùng, dáng vẻ thành thục làm người đối diện không thể kiềm được sự hứng thú chiêm ngưỡng. Thực sự không thể trách được lão gia hỏa Tiêu Đồng Quang kia gặp qua nhiều nữ nhân rồi, nhưng đối với vị phu nhân phong mỹ như thế này vẫn thèm thuồng, nhớ mãi không quên.

— QUẢNG CÁO —