Quyền Thần

Chương 96: Đánh hổ



Đã là tháng sáu rồi, mặc dù còn chưa vào giữa hè nhưng những cơn gió so với ngày xuân thì trở nên ấm áp hơn, khí trời cũng dần dần nóng lên.

Phía Đông Bắc.

Cách Đông Hải thành khoảng sáu mươi dặm có một cánh rừng rậm nguyên thủy với diện tích khổng lồ, phương viên gần trăm dặm. Đây là một trong số rất ít những khu rừng rậm nguyên thủy của Yến quốc.

Bởi vì khu rừng rậm rạp, cành lá vô cùng tươi tốt. Ánh mặt trời cũng rất khó xuyên qua tầng tầng cành lá để chiếu vào bên trong vào rừng rậm, cho nên trong rừng luôn là cảnh mờ mờ. Hơn nữa một năm bốn mùa tràn ngập sự lạnh lẽo, cho nên mọi người đều gọi nó là:

- Hắc Sâm Lâm.

Dã thú bên trong Hắc Sâm Lâm rất nhiều. Từ động vật nhỏ như rắn, côn trùng, chuột, kiến… đến động vật lớn như hổ, báo, gấu, sói… con gì cũng có. Cho nên có một số người to gan thường thích săn thú tại Hắc Sâm Lâm này.

Bất quá dã thú trong Hắc Sâm Lâm rất hung mãnh, thỉnh thoảng thường phát sinh sự kiện thợ săn bị dã thú tập kích cho tới chết. Cho nên sau đó quan phủ đặt ra quy định nếu không có đoàn đội cùng với trang bị tốt thì không cho thợ săn tiến vào Hắc Sâm Lâm. Một khi tiến vào Hắc Sâm Lâm thì đoàn đội ít nhất phải có ba người trở lên.

Lúc này ở chỗ sâu trong Hắc Sâm Lâm, tám kỵ mã xuyên qua khu rừng rậm rạp, trang phục mỗi người đều hiện lên vẻ khỏe mạnh hùng dũng. Đầu cột khăn đen, thắt lưng đeo đại đao, trên lưng kèm theo hộp tiễn, tay cầm cung tên. Quả nhiên là người như hổ ngựa như rồng.

Trong đó có mấy kỵ mã đã đeo đầy mồi, gà núi hay thỏ hoang thì không cần phải nói, họ còn có cả hai đầu sói đã chết. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

- Ngũ thiếu gia, xem ra hôm nay chúng ta xui xẻo không gặp hổ, báo roài!

Một người cao giọng nói:

- Những dã thú này thấy Ngũ thiếu gia đã sợ vỡ mật rồi làm gì còn dám chường mặt ra nữa!!

Người này dáng vẻ thanh tú chính là thân tín của Hàn Mạc, Hàn Thanh.

Hàn Mạc đang đi phía trước bỗng ghìm chặt cương ngựa, quay đầu lại cười mắng:

- Tiểu tử ngươi từ đâu mà học được thói vuốt mông ngựa thế hả? Thiếu gia không dễ bị vuốt mông như thế đâu nhé!

Nói đoạn hắn chỉ vào một người bên cạnh nói:

- Ngươi xem Chu Tiểu Ngôn đi, người ta so với ngươi trầm ổn hơn nhiều đó!

Chu Tiểu Ngôn nhìn Hàn Mạc rồi thản nhiên nói:

- Ta cũng muốn học vuốt mông ngựa, nhưng có lẽ ta không học được.

Tám kỵ mã này, trừ Hàn Mạc cùng Chu Tiểu Ngôn thì sáu người khác đều thuộc Hắc Báo. Hắc Báo có mười người, bốn người đã theo chân hải thuyền đi các nước Nam Dương.

Hắc Báo là một thế lực do Hàn Mạc tỉ mỉ bồi dưỡng mười mấy năm qua, ai cũng là những nhân vật lợi hại. Công phu giỏi, phản ứng nhanh, làm việc lưu loát mà cẩn thận, trung thành như một. Hàn Mạc năm đó cũng vì chọn lựa mười người này mà phải tốn một phen tâm tư.

Vốn là đây là thế lực bí mật nhất của Hàn Mạc, không một ngoại nhân nào biết. Bất quá lần mai phục Tiêu Cảnh, Chu Tiểu Ngôn đã biết sự tồn tại của Hắc Báo, cho nên đối với Chu Tiểu Ngôn thì chuyện này cũng không còn bí ẩn nữa.

Hàn Mạc rất khâm phục thuật cỡi ngựa của Chu Tiểu Ngôn, mà hắn cùng các thành viên của Hắc Báo kém nhất chính là thuật cỡi ngựa, cho nên gần đây hắn thường xuyên đến Hắc Sâm Lâm. Thứ nhất là luyện tập bắn cung, thứ hai là thả lỏng tâm tình và thứ ba chính là để cho Chu Tiểu Ngôn dẫn mọi người đi tập luyện thuật cỡi ngựa.

Chu Tiểu Ngôn cũng không cự tuyệt, hắn tỉ mỉ kể ra những yếu điểm của mọi người đồng thời còn tự mình làm mẫu. Sau mấy lần tập luyện, mọi người di chuyển trong khu rừng rậm rạp này cũng thông thuận vô cùng. Thời gian mặc dù ngắn nhưng thuật cỡi ngựa rõ ràng đã có sự đề cao thật lớn.

Hàn Mạc rất thích khu rừng tự nhiên nguyên thủy này, nó tràn đầy tính kích thích cùng khiêu chiến. Là một nam nhân chân chính đương nhiên sẽ không sợ hãi khiêu chiến, mà sẽ hưng phấn tiếp nhận loại khiêu chiến này.

...

Hàn Mạc xuống ngựa cởi túi nước xuống, sau đó tất cả mọi người cũng rối rít xuống theo tập trung xung quanh Hàn Mạc tạm nghỉ ngơi. Có hai tên Hắc Báo một tả một hữu làm nhiệm vụ canh gác.

Hàn Mạc ngửa đầu uống một hớp nước, hắn cười nói với Chu Tiểu Ngôn:

- Tiểu Chu, nếu như không phải là ngươi thỉnh thoảng hay nhìn trộm nha hoàn trong phủ, ta còn tưởng rằng ngươi là hòa thượng đó. Ngươi nhìn lại ngươi xem, không ăn thịt cũng không uống rượu… Đây không phải là thói quen tốt đâu. Nếu nữ nhân mà biết được e rằng các nàng sẽ xem thường ngươi đó!

Chu Tiểu Ngôn mặt không thay đổi nói:

- Ngũ thiếu gia, ta tên là Chu Tiểu Ngôn, nếu ngươi không muốn gọi tên ta thì hãy gọi ta là Tiểu Ngôn. Đừng có gọi là Tiểu Chu nữa, nghe thấy mà gớm!

- Được rồi! Tiểu Chu!

Hàn Mạc mỉm cười nói.

Chu Tiểu Ngôn nhìn hắn nói:

- Ai bảo hòa thượng thì không háo sắc? Hơn nữa ăn chay chẳng những không tổn hại thân thể, mà còn có thể làm cho con người tỉnh táo ở mọi thời khắc.

- Nói rất có đạo lý nha!

Hàn Mạc ha hả cười, ghé sát và hắn nói:

- Vậy là ngươi thừa nhận mình nhìn trộm những nha hoàn kia?

Chu Tiểu Ngôn thản nhiên nói:

- Ta cũng không nói ta không thích nữ nhân mà!

Mọi người nhất thời cùng cười ồ lên, Hàn Thanh ở bên cạnh nói:

- Chu đại ca, nữ nhân là đồ tốt đó. Hơn nữa nha hoàn trong phủ chúng ta, tùy tiện chọn đại một người cũng có thể so với mỹ nhân số một số hai của Yến quốc đó nha.

Thành viên Hắc Báo phần lớn xấp xỉ tuổi Hàn Mạc, mà lúc này Chu Tiểu Ngôn lại là người lớn tuổi nhất. Hơn nữa mọi người thấy Hàn Mạc đối với hắn rất là coi trọng cho nên ai cũng đều gọi hắn là Chu đại ca.

Hàn Mạc cười híp mắt nhìn Chu Tiểu Ngôn, nhẹ giọng nói:

- Tiểu Chu, ngươi có người iu rồi sao? Có muốn ta giúp ngươi làm ông tơ bà nguyệt hay không?

Chu Tiểu Ngôn dùng một ánh mắt quái dị nhìn Hàn Mạc rồi đột nhiên lắc đầu. Hắn cầm túi nước lên "Ực!!!" một tiếng thật to rồi nói tiếp:

- Cưới lão bà là chuyện của mình, hảo ý của Ngũ thiếu gia Tiểu Chu xin ghi nhớ.

Hàn Mạc giơ ngón tay cái lên nói:

- Hảo hán tử! Không sai! Nữ nhân mà mình thích thì phải do chính mình chọn.

Hàn Thanh cười hềnh hệch ghé sát lại tám:

- Ngũ thiếu gia, người... Hắc hắc... Người giúp ta tác hợp một cái nha?

- Ngươi?

Khóe miệng Hàn Mạc nổi lên tia cười quái dị, thản nhiên nói:

- Hàn Thanh à! Ngươi cũng đừng phủ nhận, Phi Hoa cùng Trục Nguyệt trong phủ có phải đã bị ngươi abcxyz rồi phải không? Chuyện này nếu như để mẹ ta biết thì…hắc hắc…ta cũng không biết có hậu quả gì nha!

Hàn Thanh sắc mặt cả kinh nói:

- Ngũ thiếu gia, người... Người biết rồi sao?

- Trong bụng ngươi có mấy con giun đũa ta có thể không biết sao? (A Bư: sặc sữa, chui vào bụng người ta, chỗ ruột già lun >.< )

Hàn Mạc bĩu môi, nghiêm mặt nói:

- Nếu ngươi đã lên giường cùng các nàng thì không thể cô phụ người ta. Đến lúc đó, ta nói với cha mẹ một tiếng đem hai nàng gả cho ngươi. Bất quá ta cũng cảnh cáo ngươi, hai người đối với ngươi đã quá đủ rồi. Nếu ngươi còn dính vào nữa, cẩn thận thiếu gia ta cắt luôn cái đồ chơi của ngươi đó.

Hàn Thanh theo bản năng che đũng quần, vội nói:

- Tiểu nhân không dám… Không dám đâu ạ!!!

Mọi người lại được một trận cười to. Hàn Thanh thì lại càng vui mừng, có thể có được hai nữ nhân xinh đẹp như vậy khiến trong lòng ngọt ngào hắn tựa như ăn mật vậy.

Mọi người cùng nhau nói chuyện tán phét, không câu nệ bó buộc gì cả.

Hàn Mạc mặc dù thân phận tôn quý, nhưng khi cùng với đám người kia ở chung một chỗ, mọi người đều không có cảm giác áp lực chút nào. Hàn Mạc đối đãi với nhóm người này, tựa như đối đãi anh em ruột của mình vậy. Thẳng thắng, khôi hài, thân thiết.

Trừ Chu Tiểu Ngôn thì đám người này từ khi sáu bảy tuổi đã ở cùng nhau đến lúc thanh niên. Bọn họ vô cùng thân mật khăng khít, không có bí mật gì cả.

Đang nói chuyện vui vẻ bỗng thần sắc Chu Tiểu Ngôn trầm xuống. Hắn nhíu mày, trầm giọng nói:

- Có động tĩnh lạ!

Tất cả mọi người đều đã được huấn luyện nghiêm chỉnh, lập tức yên lặng lắng nghe. Quả nhiên loáng thoáng ở bên trong cánh rừng phía nam truyền đến một tiếng kêu trầm thấp.

- Lỗ tai ngươi thính thật!

Hàn Mạc cười cười nhìn về phía Chu Tiểu Ngôn, đột nhiên trầm giọng nói:

- Lên ngựa!

Tám đầu kỵ mã mạnh mẽ tựa báo săn, mọi người nhanh chóng tung mình lên lưng ngựa phóng về phía nam.

Chỉ trong chốc lát, thanh âm kia lại càng thêm rõ ràng, có người nói:

- Ngũ thiếu gia, là mãnh hổ!

- Không sai! Chính là mãnh hổ.

Hàn Thanh nói:

- Mãnh hổ ở Hắc Sâm Lâm rất hung mãnh, thiếu gia phải cẩn thận đó!

Mặc dù hứng thú của Hàn Mạc chính là muốn tìm một loại mãnh thú như hổ báo để luyện tay một chút. Nhưng đám người Hàn Thanh lại không thể không lo lắng đến vấn đề an nguy của Hàn Mạc.

Mặc dù khí lực Hàn Mạc mạnh như trâu, thân thủ không kém, hơn nữa còn có Huyết Đồng Âm Dương Côn. Nhưng cho tới hôm nay, hắn vẫn chưa từng chân chính giết hổ, báo cho nên cũng phải thật cẩn thận.

Lại truyền đến một tiếng rống to, đám người Hàn Mạc cũng phải dừng bước chân bởi kỵ mã mang theo một tiếng hí dài không dám đi tới phía trước. Chỉ có Ngụy mã của Chu Tiểu Ngôn khí thế vẫn mạnh mẽ muốn xông về phía trước. Nếu không phải Chu Tiểu Ngôn ghìm chặt dây cương, chỉ sợ trong nháy mắt nó sẽ phóng lên phía trước.

Hàn Mạc nhìn Ngụy mã của Chu Tiểu Ngôn, trong lòng nhất thời cảm thán nói:

- Ngụy mã quả nhiên là thiên hạ vô song, ngay cả mãnh thú cũng không sợ hãi. Sau này nhất định ta phải kiếm một thớt Ngụy mã cường hãn mới được.

- Xuống ngựa đi bộ!

Hàn Mạc phát ra một đạo hiệu lệnh ngắn gọn. Đám người Hắc Báo xuống ngựa, thắt lưng giữ đao, tay cầm cung tiến lên che chắn xung quanh Hàn Mạc.

Trừ thanh âm gầm rống của mãnh hổ, mọi người cũng nghe được phía trước truyền đến thanh âm hoảng sợ, hiển nhiên đó là thanh âm của người.

Hàn Mạc vung tay lên, trầm giọng nói:

- Đi!

Cầm lấy Huyết Đồng Âm Dương Côn, hắn dẫn đầu đám người chạy về phía nam. Chưa tới một khắc đã thấy một con mãnh hổ đang cùng hai tên thợ săn tranh đấu. Ở trên mặt đất còn có một cỗ thi thể bị hổ cắn đứt đầu nhìn rất thê thảm. Mà trên người hai tên săn kia đã có những vết máu loang lổ, mắt thấy đã không chống đỡ được bao lâu nữa, trong miệng thì kêu to cứu mạng.

Động tác của Hắc Báo cực kỳ nhanh nhẹn, giương cung lắp tên muốn bắn chết Mãnh hổ, thì Hàn Mạc cản lại nói:

- Thợ săn đang cùng con mãnh hổ dây dưa. Không cẩn thận sẽ bắn chết người, không nên hành động thiếu suy nghĩ.

Sau đó hắn giơ Huyết Đồng Âm Dương Côn lên, giống như là một con báo săn phóng về phía trước quát lên:

- Nghiệt súc, có ông nội tới làm thịt ngươi đây!

Chỉ mấy bước hắn đã chạy đến bên cạnh con hổ, Huyết Đồng Âm Dương Côn mang theo khí lực mạnh mẽ, hung hăng đập vào nó.

Đám người Hàn Thanh đang muốn xông lên hiệp trợ thì Chu Tiểu Ngôn cản lại nói:

- Ngũ thiếu gia hiển nhiên là muốn dùng con mãnh hổ để luyện tay, các ngươi muốn quấy rầy nhã hứng của người sao?

Hàn Thanh cau mày, hắn biết rõ cá tính thích khiêu chiến nguy hiểm của Hàn Mạc. Hắn nhất thời dừng chân, phân phó Hắc Báo :

- Lắp sẵn tên, một khi thiếu gia gặp nguy hiểm thì lập tức bắn chết mãnh hổ.

Mãnh hổ vờn hai tên thợ săn như mèo vờn chuột, cũng may hai tên thợ săn này thân thể cường tráng. Nếu là người bình thường e rằng sớm đã bị con mãnh hổ này xé nát rồi.

Hàn Mạc đập xuống gậy, đúng lúc mãnh hổ không đề phòng lập tức dính một côn trên sống lưng. Khí lực của Hàn Mạc cộng thêm uy lực của Âm Dương Côn, chỉ nghe thấy

Răng rắc một tiếng, xương sống con mãnh hổ giống như đã bị gẫy rồi.

- Àh...Uồmm !

Mãnh hổ phát ra một tiếng hống khiếu đinh tai nhức óc, thế nhưng nó vẫn không gục xuống mà lại bỏ mặc hai tên thợ săn vung đuôi quét tới Hàn Mạc.

Hàn Mạc biết cái đuôi của con mãnh hổ được gọi là vũ khí thứ ba của nó. Trừ răng nhọn và móng sắc, uy hiếp của cái đuôi cũng không thể xem thường. Một đuôi này quét tới giống như tiếng rít gào của roi da, lực sát thương mười phần.

Hàn Thanh hét to:

- Thiếu gia cẩn thận!

Hàn Mạc cũng không trốn mà ngược lại nghênh đón, tay trái hắn giơ ra tóm lấy cái đuôi vừa thô vừa to của con mãnh hổ. Thuận theo thế tới của nó đánh một chiêu Thái Cực quyền khiến con mãnh hổ bị ngã vật ra đất.

Hàn Mạc không đợi con mãnh hổ tung mình lên, đang muốn tiếp tục nện lên đầu mãnh hổ thì đám người Hàn Thanh cùng kinh hô:

- Thiếu gia, phía sau còn có một con nữa!

Mà chính hắn cũng cảm giác được phía sau có một trận kình phong đánh tới, một mùi hôi thối nồng nặc xộc vào mũi hắn. Không dám chậm trễ hắn lách mình sang trái, dư quang liếc thấy một cái bóng bổ nhào ở bên cạnh. Lại là một đầu mãnh hổ nữa!

Nếu không phải đám người Hàn Thanh lên tiếng nhắc nhở, cùng với động tác của mình nhanh nhẹn. E rằng sớm đã bị này đầu súc sinh này vồ trúng rồi.

Con hổ kia vồ hụt, thì ngay trong lúc đó con hổ bị đả thương cũng bò dậy xông tới vồ Hàn Mạc.

Hàn Thanh bất chấp tất cả, trầm giọng quát:

- Bắn tên!

Ngay cả Chu Tiểu Ngôn cũng cảm thấy tình thế nguy hiểm muốn giương cung bắn tên. Nhưng mưa tên chưa kịp bắn ra thì nghe - Hưu- một tiếng giòn tan, một toán mưa tên từ một đầu khác của cánh rừng nhanh như tia chớp bắn ra.

"Phốc" một tiếng. "Trúng rồi!" Con hổ rống lên một tiếng rồi ngã vật xuống đất.

Mọi người đang còn kinh ngạc thì từ phía đối diện nhảy ra một thân ảnh, tay cầm một cây ngân thương trắng như tuyết. Thân hình mạnh mẽ nhanh như gió không thua gì Hàn Mạc đánh tới con mãnh hổ còn lại.

— QUẢNG CÁO —