Sau khi đưa âm hồn cuối cùng xuống địa phủ, tôi gắng gượng mở đôi mắt mệt mỏi của mình để lê về nhà. Về đến nhà và tắm rửa sạch sẽ, tôi leo thẳng lên giường định đánh một giấc.
Nhưng chưa kịp nhắm mắt đã nghe thấy tiếng mở cửa truyền từ bên phòng em kế, tiếng bước chân đi về hướng phòng tôi. Có vẻ như tôi không phải là người duy nhất còn thức vào đêm khuya.
Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, tôi phát hiện chiếc vòng ngọc mang về ngày hôm qua đã biến đâu mất. Tìm kiếm xung quanh một hồi, cuối cùng tôi đã tìm thấy nó trong tay của nhỏ em kế Hoàng Đình Đình.
Trên cổ tay cô ta, chiếc vòng ngọc lục bảo vốn là màu trắng trong trẻo lạnh lùng, hiện giờ lại có một ít quầng sáng màu hồng mà người thường nhìn không thấy.
Chẳng trách lúc tôi bước ra khỏi phòng, con người ngày thường hay kiếm chuyện với tôi hôm nay lại không nói lời nào, thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào mắt tôi.
Hiếm khi tôi có lòng tốt nhắc nhở: “Tháo vòng tay ra!”
“Cái gì, cái này là của tôi!”
Tôi bật cười: “Cái này hôm qua tôi mang về, sao lại thành của cô?”
Hoàng Đình Đình nghiến răng và lập tức giấu tay ra sau lưng.
“Đây...đây là của hồi môn mẹ cho tôi.”
Tôi ngước nhìn mẹ kế đang ngồi ở phía bên kia. Bà ta gật đầu tỏ vẻ đương nhiên.
“Đúng vậy, Đình Đình sắp kết hôn, đương nhiên phải chuẩn bị một chút.”
Tôi: “Ồ? Nhưng bà lấy tiền ở đâu vậy?”
Bố tôi đã gian gian díu díu mập mờ với mẹ kế từ trước khi mẹ tôi qua đời một cách đột ngột.
Nhưng ông ta không phải là một người đàn ông có tiền, ông ta chỉ có vài đồng bạc lẻ để lừa gạt phụ nữ, những đồng lương ít ỏi đó cũng chỉ đủ nuôi sống ba người bọn họ.
Trong những năm qua, ngay cả tiền điện nước cũng là tôi chi trả. Vậy thì mẹ kế đào đâu ra tiền để mua của hồi môn cho Hoàng Đình Đình?
“Tiền của tao từ đâu ra không phải việc của mày, dù sao đây cũng là đồ của con gái tao!”
Bố tôi ngồi im lặng trên ghế, cả khuôn mặt dường như sắp vùi hết vào bát cơm.
Ngoại trừ làm ngơ, một người đàn ông yếu đuối và bất tài như ông ta còn có thể đưa ra ý kiến gì?
Nhưng lần này tôi không cho ông ta cơ hội trốn tránh: “Bố, bố thấy thế nào?”
Không khí ngưng đọng lại một lúc, cuối cùng bố tôi cũng từ từ ngẩng đầu lên, trầm giọng hỏi tôi.
“Lưu Lưu, con làm mất cái gì sao?”
“Đúng vậy ạ, một chiếc vòng ngọc bội, nhưng thứ đó là từ dưới đất đào lên, rất xấu.”
Vừa nói xong, Hoàng Đình Đình rõ ràng là cả người cứng đờ, sau đó định cởi vòng tay ra. Nhưng mẹ kế vội vàng ngăn cản cô ta.
“Vậy mày mau đi tìm đi, hỏi Đình Đình của tao thì được cái gì, cái vòng này là tao tự mình mua.”
Nếu cứ cố chấp như thế, tôi chỉ đành chịu.
“Vậy tốt nhất tôi phải nhanh chóng đi tìm rồi, dù sao chủ nhân trước của vật kia cũng là một con quỷ đáng sợ, nó đã nhiễm yêu khí, nếu cứ cố chấp đeo vào, thì chỉ còn đường c.hết.”
Tôi lầm bầm quay trở lại phòng và nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Hoàng Đình Đình trước khi đóng cửa lại.
Màu hồng trên ngọc lục bảo lại đậm hơn một chút.
Thật không may cho cô ta, tôi chả thèm quan tâm nữa.
2
“Mẹ, Hoàng Lưu hình như là đang nói thật, chúng ta nhất định không thể giữ cái vòng tay này được.”
"Con gái yêu, con thật ngây thơ, con nhóc đó chỉ nói dối một chút con liền có thể bị lừa, con nhìn xem, chiếc vòng tay này trong suốt như pha lê, nhất định có giá trị, con nhỏ chết dẫm kia nói như vậy là bởi vì nó không cam tâm.”
Tôi ngồi trong phòng không khỏi cười khinh bỉ khi nghe thấy cuộc nói chuyện của hai mẹ con ở ngoài cửa.
Tham thì thâm, đã tham lam như thế thì nhất định sẽ phải trả cái giá thật đắt.
Ngay cả khi có một vận may trời từ trên trời rơi xuống, người ta cũng phải xem xem có khả năng để có được nó hay không.
“Nhưng Hoàng Lưu vẫn luôn lảm nhảm, có phải cô ta có năng lực ngoại cảm, nhìn thấy được có gì đó đang ám con?”
“Không có khả năng, con chưa từng gặp mẹ của nó nên không biết, cô ta cũng nói lung tung như thế, nếu cô ta thực sự lợi hại, làm sao có thể c hết trẻ?”
“Vậy chiếc vòng tay này?”
“Nghe mẹ nói, cầm đi, trên người con không có thứ gì quý giá, bạn trai giàu có sẽ xem thường con.”
Tiếng nói của cả hai ngày càng xa nhưng tôi không quan tâm.
Tôi lật xem những bức ảnh của mẹ tôi.
Trên thực tế, cả mẹ kế và cha tôi đều không biết rằng mẹ tôi là một bậc thầy rất mạnh trong việc siêu độ.
Những ngày Hắc Bạch vô thường ở trên thế gian không nhiều lắm, còn trên đời lại có vô số yêu ma quỷ quái. Không phải con ma nào cũng sẵn sàng chịu đi xuống âm phủ ngay lập tức sau khi chết đi.
Vẫn có linh hồn tham lam thế tục mà không chịu rời đi. Điều này đòi hỏi chúng tôi, những thầy cầu siêu giúp đỡ và gửi những linh hồn lang thang xuống.
Mẹ tôi đã dạy tôi tất cả những kỹ năng siêu độ linh hồn khi bà vẫn còn tại thế, nhưng không may là bà đã qua đời trong một vụ tai nạn.
Và đêm qua tôi đến vùng ngoại ô, cũng để siêu độ. Ở đó có một nữ quỷ bị oan ức mà chết, sau đó sinh hận. Sau khi tiễn linh hồn nữ quỷ ấy xuống địa phủ, thì chiếc vòng cô ta đeo lúc còn sống vẫn ở nguyên vị trí cũ. Người ta nói rằng ngọc dưỡng nên người, và một phần hơi thở của nữ quỷ vẫn còn sót lại trong chiếc vòng ngọc này.
Ban đầu tôi định mang thứ này đến chùa Phật giáo.
Không ngờ đến, Hoàng Đình Đình đã vô tình trộm nó đi mất.
Tuy nhiên, theo quy tắc của đạo sĩ chúng tôi, nếu có thứ gì được đeo trên tay một người, điều đó có nghĩa là thứ đó có liên quan đến người đeo nó. Nếu cưỡng đoạt lấy đi là phá mệnh, trái với luân lý. Điều này chỉ không sai nếu người đeo nó chủ động lấy nó ra.
Vì một Hoàng Đình Đình mà phải để tôi vì đạo đức rồi hạ mình thỏa hiệp?
Cô ta không xứng.
3
Hoàng Đình Đình rất vui khi có được chiếc vòng này và ngày nào cũng đeo nó.
Sáng sớm, cô ta xuất hiện rạng rỡ trước mặt mọi người.
“Con gái ngoan, mẹ cảm thấy con càng ngày càng đẹp.”
“Bởi vì con đã sử dụng rất nhiều đồ skincare mỗi ngày, để chuẩn bị cho đám cưới sắp tới.”
Khi tôi đi ngang qua bọn họ, Hoàng Đình Đình nhìn tôi bằng cặp mắt chế giễu.
“Chị, em thật lòng nhắc nhở chị, chị phải chăm sóc bản thân thật tốt, đã sắp đầu ba rồi còn chưa có bạn trai, thật đáng xấu hổ nha.”
“Vậy tôi cũng có lòng nhắc nhở cô, mau trả lại cái vòng tay kia cho tôi, bây giờ cô càng ngày càng không giống chính mình.”
Thay vào đó……
Cô ta giống với con ma nữ mà tôi đã siêu độ lúc trước.
Tôi không biết khi nào họ sẽ biết được sự thật.
“Cút đi, cái đồ ăn không được thì phá cho ôi!"
Hoàng Đình Đình liên tục chửi rửa, đôi mắt cô ta gần như sắp trợn ngược lên trời.
Mãi cho đến khi chồng sắp cưới Liễu Thần của cô xuất hiện ở tầng dưới.
Nghe nói chồng sắp cưới của Hoàng Đình Đình kinh doanh bất động sản, nhà tương đối giàu có, cho nên sau khi mẹ kế biết được hai người ở cùng nhau, bà ta cười không ngớt mồm đến tận mấy ngày sau.
Trước khi đi, Hoàng Đình Đình còn cố tình chạy đến chỗ tôi để khoe khoang về cuộc hôn nhân của cô ta.
“A Thần lát nữa sẽ dẫn tôi đi xem váy cưới, anh ấy nói sẽ mua cho tôi một lần sáu cái váy cưới, cô nên ghen tị đi.”
Tôi liếc nhìn người đàn ông đang đứng dựa vào xe ở tầng dưới, anh ta mặc một bộ âu phục màu trắng, nhưng ở bắp chân lại có một cái bóng.
Đó là một thằng nhóc.
“À, tôi muốn nhắc cô, đi mua sắm cẩn thận té ngã, đặc biệt cẩn thận đừng tới gần nước.”
Những gì tôi nói là sự thật, tôi biết điều đó. Nhưng với tính cách của Hoàng Đình Đình, cô ta chắc chắn sẽ không nghe.
Chà, tôi đã tích đức nhắc nhở người ta một lần nữa, nhưng cô ta vẫn là không may mắn.