Mẹ kế sững sờ, vội vàng lấy khăn ra lau và hỏi rõ sự tình.
“Sau khi chọn váy cưới, con và anh Thần đến công viên. Không ngờ lúc đến bên hồ, anh ấy mất thăng bằng rồi ngã xuống hồ. Con nắm tay anh ấy nhưng không may lại ngã theo”.
“Sau khi chúng con được cứu, A Thần có vẻ sợ hãi. Anh ấy lẩm bẩm mấy câu, nói rằng mình cái gì cũng không biết, rồi trực tiếp lái xe bỏ đi, bỏ con lại.”
Hoàng Đình Đình oan ức đến nỗi khóc rất to, mãi cho đến khi tôi đi lấy nước uống, ánh mắt cô ấy đột nhiên rơi vào người tôi:
“Hoàng Lưu, hôm nay cô nói chúng tôi cẩn thận thủy nạn là có ý gì? Cô đã biết điều gì?”
Tôi không nói lời nào, nhưng ánh mắt tôi rơi vào chiếc vòng tay của cô ấy.
Ngày càng đỏ hơn.
“Chậc chậc, nếu không cởi vòng tay ra, về sau liền cởi không được.”
“Tôi đang hỏi cô chuyện khác, đừng chuyển chủ đề!”
Tôi nói hết câu, cũng không thèm để ý đến cô ta, xoay người trở về phòng.
Để cô ta một mình đứng sững bên ngoài.
Chỉ là tôi không ngờ đến ngay ngày hôm sau Hoàng Đình Đình đã gọi điện cho Liễu Thần.
Và cô ta một mực khẳng định rằng vụ ngã xuống nước hôm qua là do tôi.
“Hôm qua sau khi cô ta nói như thế, em và anh đã rơi xuống nước, chắc chắn cô ta đã làm điều gì đó khuất tất.”
Hoàng Đình Đình chỉ vào mặt tôi và bắt đầu chửi:
“Đó là lỗi của cô! Cô phải xin lỗi tôi và anh Thần!”
Cười chết đi được, nồi gì to thế, em mang không nổi đâu chị hai.
“Làm sao cô có thể chắc chắn đó là tôi? Bằng chứng ở đâu? Ngày hôm qua tôi hoàn toàn không ra ngoài. Nếu cô không tin, có thể hỏi bố!”
Bố tôi thu mình trong một góc, cố gắng giảm thiểu sự hiện diện của mình.
Đương nhiên làm gì có chuyện trốn tránh dễ dàng như thế, tôi đề cập đến ông ta làm mọi con mắt đổ dồn về phía lão.
Sau một hồi im lặng, ông chậm rãi gật đầu:
“Đúng là hôm qua Lục Lục không có ra ngoài.”
“Không thể nào, chẳng lẽ cô lẻn ra ngoài!”
“Gia đình chúng ta sống ở tầng tám!”
Mặc dù tôi thường giao dịch với những người của âm ti, nhưng tôi không đủ sức để phi kiếm hay xuyên tường.
“Vậy thì cô thuê người khác làm!”
“Được rồi!”
Liễu Thần đột nhiên gầm lên khiến trò hề này dừng lại:
“Ngay sau khi được cứu, tôi đã kiểm tra camera giám sát, mọi thứ xung quanh vẫn bình thường, lúc đó không có ai xô đẩy chúng ta cả, đừng nghi ngờ điều này điều kia”.
Nói xong, Liễu Thần đứng dậy và chuẩn bị rời đi.
Đoán chừng bởi vì nhà chúng tôi là nơi nghèo túng chỉ có bốn vách tường, nên thiếu gia có chút chán ghét.
“A Thần, anh đừng đi! Đúng rồi, em nghĩ kỹ lại rồi, cái con nhỏ chết tiệt này có chút hiểu biết về tâm linh, có lẽ nó đã sai khiến thứ gì đó không sạch sẽ ám anh!”
Liễu Thần dừng lại, quay đầu nhìn tôi, đôi mắt đen láy không nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào:
“Cô là một đại sư?”
“Chỉ biết một chút kiến thức.”
Hoàng Đình Đình nhìn tôi, sau đó không ngừng thì thầm vào tai Liễu Thần:
“Nhất định là con nhỏ xấu xa này, nhất định là do nó!”
Nhưng tiếp đến, Hoàng Đình Đình liền bị đẩy ra:
“Có phải... sinh nhật của cô vào ngày 20 tháng 7?”
Tôi nhướng mày: “Ừ.”
Liễu Thần sững sờ tại chỗ, mấp máy môi hồi lâu không nói nên lời.
“A Thần, anh làm sao vậy?”
Hoàng Đình Đình lo lắng chạy về phía trước, bộ dáng đau khổ níu lấy cánh tay của Liễu Thần.
Không ngờ, Liễu Thần đẩy cô ta ra và đánh vào tay ả:
“Người phụ nữ này cô thật ác độc, cô có một người chị gái cùng tháng cùng ngày, sao không nói cho tôi biết?”
“Cô đang giết tôi!”
5
Những người khác đều bị dọa sợ, trừ tôi.
Hoàng Đình Đình đau đớn nhìn Liễu Thần.
Tuy nhiên, Liễu Thần hiện giờ rất tức giận và đang nhìn chằm chằm vào Hoàng Đình Đình:
“Cô chắc chắn là muốn giết tôi, tại sao không nói cho tôi? Tại sao không nói cho tôi?”
Nói đến cũng thật trùng hợp, Hoàng Đình Đình nhỏ hơn tôi một tuổi, nhưng sinh nhật của chúng tôi lại cùng tháng cùng ngày.
Chỉ là sau khi mẹ tôi qua đời, mẹ kế tôi bước vào gia đình này, đến ngày sinh nhật tôi chỉ có thể ở một mình.
Vì vậy, dần dần, tất cả chúng tôi đều quên mất.
Hoàng Đình Đình rõ ràng là bị dọa đến ngây người, cô ta cố nén khóc nhìn anh:
“Chỉ là sinh nhật giống nhau, vậy thì có vấn đề gì chứ?”
“Có, rất có vấn đề, sao không nói sớm? Chia tay! Chia tay!”
Ai nấy đều sững sờ, còn bà mẹ kế thì sốt ruột khi thấy chàng rể giàu có sắp cao chạy xa bay.
Bà ta lao tới:
“Có chuyện gì vậy? Đình Đình của chúng ta có việc gì sao? Hơn nữa, các con sẽ sớm kết hôn mà phải không? Tại sao con lại bội ước?”
“Lăn đi, đừng nhìn tôi, nếu không phải vì cô ta sinh ngày 20 tháng 7, tôi sao có thể vì cô ta mà lãng phí nhiều thời gian như vậy?”
Liễu Thần lấy từ trong túi ra một xấp tiền, ném thẳng vào mặt Hoàng Đình Đình:
“Chia tay đi, sau này đừng tìm đến tôi nữa.”
Thấy hắn ta nhìn về phía này, tôi liền đưa tay ra từ chối:
“Đừng nhìn tôi, tôi không thích anh.”
Nhìn khuôn mặt của anh ta, lông mày rối bù, đôi mắt rũ xuống, bước chân cẩu thả và vẻ ngoài buông thả quá mức.
Chưa kể đến những món nợ đào hoa, xem ra anh ta còn đang mang nợ cả mạng người.
“Tôi... Tôi có nhiều tiền, chỉ cần cô yêu tôi tôi, cái gì cô muốn tôi đều cho cô.”
“Có nhiều tiền? Anh cũng không xứng.”
Giọng tôi lạnh lùng.
Sắc mặt Liễu Thần có chút khó coi, Hoàng Đình Đình nhân cơ hội đứng dậy nắm tay hắn, khóc như mưa.
“Tại sao? Thần, tại sao anh lại đối xử với em như vậy? Con nhỏ này có gì tốt?”
“Không, tôi chỉ cần tìm một người họ Hoàng sinh vào ngày 20 tháng 7.”
Tôi khoanh tay và chế nhạo sự hoảng hốt của hắn ta.
“Lúc trước tôi thỉnh sư phụ xem vận mệnh, sư phụ nói người này có thể giúp cho gia tộc tôi kinh doanh phát đạt.”
“Em cũng vậy, A Thần, em cũng là con gái nhà họ Hoàng, hôm đó cũng là sinh nhật của em.”
“Cô không phải!”
Hoàng Đình Đình bị đẩy xuống đất, lòng bàn tay bị trầy xước rất nhiều, nhưng những giọt máu rỉ ra đã biến mất ngay lập tức mà không để lại một chút còn dấu vết.
Chiếc vòng trên cổ tay cô ta lộ ra một chút ánh màu đỏ quyến rũ.
Tôi liếc qua mà không thèm để ý đến.
Liễu Thần bên cạnh vẫn đang lải nhải về việc hắn ta có thể cho tôi rất nhiều tiền và túi xách, chỉ cần tôi hứa sẽ ở bên hắn.
Tôi sốt ruột:
“Muốn tôi giúp, tốt nhất anh nói thật, bằng không, cút đi!”
6
Liễu Thần sắc mặt tái nhợt rời đi, nhìn thấy người đi mất, Hoàng Đình Đình ngồi dưới đất khóc lớn.
Mẹ kế lo lắng cản đường, những ngón tay run rẩy vì tức giận chỉ vào tôi.
“Mày đã làm cái gì? Mày lén lút ở sau lưng bọn tao quyến rũ Liễu Thần đúng không?”
Sắc mặt tôi trở nên lạnh lùng, ngữ khí trở nên nghiêm túc: “Bà thử chỉ vào tôi lần nữa xem, ngón tay này cũng không cần dùng nữa.”
“Nhà chúng ta nuôi nấng mày nhiều năm như vậy, mày lại dụ dỗ em rể của mình, chẳng qua là không muốn thấy Đình Đình hạnh phúc hơn chứ gì? Thấy con gái tao sắp gả vào hào môn, mày cũng muốn chen một chân.”
Tôi nghĩ có chút buồn cười: “Liễu Thần muốn hủy hôn với cô ta, bà liền đổ nước bẩn lên người tôi? Bà sợ hãi sao?”
Hoàng Đình Đình ngay lập tức sững sờ khi nghe thấy hai từ "Hủy hôn”, sau đó là tiếng thủy tinh vỡ vang lên, cô ta hất hết tách trà trên bàn đi.
Mảnh vỡ rơi khắp sàn, mẹ kế lo lắng ngăn cô ta lại.
Tôi nhìn thấy được sự tức giận trên khuôn mặt của Hoàng Đình Đình và màu đỏ tươi hơn trên cổ tay cô ả.
Tôi nhướng mày, quyết định tích thêm chút công đức: “Nếu cô không tháo chiếc vòng ra, những ngày tốt đẹp của cô sẽ biến mất.”
“Cút! Chính mày cướp A Thần đi!”
Tôi cười khẩy, quay người bỏ đi.
Sau nhiều ngày, Hoàng Đình Đình vẫn cố gắng liên lạc với Liễu Thần, nhưng lần nào cũng thất bại.
Thậm chí đầu dây bên kia còn trực tiếp chặn điện thoại của ả, khiến cô ta bực đến mức khóc lớn trong phòng.
Cho đến hôm qua khi cô ta đang ăn tối, điện thoại của cô ta đột nhiên reo lên.
Hoàng Đình Đình đột nhiên mỉm cười và trả lời điện thoại, nhưng đầu dây bên kia là một cô gái.
“Xin hỏi đây có phải là cô Hoàng – Hoàng Đình Đình không? Chúng tôi đến từ tiệm áo cưới Ali. Chiếc váy cưới mà cô đặt của chúng tôi đã bị ông Liễu hủy bỏ. Chúng tôi gọi đến để hỏi thăm tình hình của cô.”
“Hủy, hủy bỏ?”
Đôi đũa trên tay Hoàng Đình Đình rơi xuống đất, cô ta thẫn thờ nhìn điện thoại.
“Đúng vậy, sáng nay ông Liễu đã gọi điện cho chúng tôi, nói rằng sẽ hủy chiếc váy cưới này. Vậy nên tôi muốn hỏi rõ tình hình, nếu có thể, mong hai người có thể bàn bạc lại. Dù sao thì chiếc váy cưới này là hàng đặt may riêng. Theo quy định...”
Cô ấy còn chưa nói xong, Hoàng Đình Đình đã cúp điện thoại, gào khóc lớn.
“Mẹ, A Thần hủy hết váy cưới, anh ấy không muốn cưới con, con không thể gả vào nhà họ được nữa.”
“Mẹ, hắn không muốn con nữa, tên đàn ông này bỏ rơi con, hắn lừa con, hắn lừa tình cảm của con!”
Hoàng Đình Đình bắt đầu lảm nhảm, đôi mắt cô ả mờ đi, cô ta bắt đầu ôm đầu và khóc lóc, dường như cô ta đã biến thành một người khác, màu sắc của chiếc vòng cũng bắt đầu chuyển sang màu đỏ thẫm.
Rõ ràng tà khí trong chiếc vòng đang ăn mòn cơ thể cô ta, nếu cứ tiếp tục như vậy, cô ta sẽ bị người khác thay thế.
Lúc này, giọng nói của Hoàng Đình Đình sắc bén, hét lên như thể cô ấy đã biến thành một người khác.
“Vòng tay là của tao, Liễu Thần cũng là của tao, mày không được phép dành, người khác cũng không được phép dành!”
Nói xong, cô ta phun ra một ngụm máu, rồi ngất xỉu.