Rể Quý Rể Hiền

Chương 1362



Chương 1362

Cao Bằng hừ lạnh, gằn giọng nói, giọng điệu hết sức cuồng vọng.

Kim Tuyết Ngọc nhìn Cao Bằng thật kỹ, trong mắt hiện lên vẻ hài hước, nghĩ: “Có thế anh thật sự là ông trời tại thành phố Sài Gòn này, nhưng chờ anh ấy trở về, cũng chính là ngày hôm nay, anh ấy sẽ làm sụp đổ đế chế của anh!”

“Đừng nói nhiều, hôm nay tôi tới đây để đón em và Kim Tuyết Mai về hưởng sung sướng! Hai người đi thì đi, không đi cũng phải đi!”

Cao Bằng hơi cau mày, nói với vẻ không kiên nhắn.

Kim Tuyết Ngọc trả lời một cách vô cùng dứt khoát: “Không thể nào! Có chết tôi cũng không đi với anh”

Cao Bằng đột nhiên tiến lên một bước, đưa tay chỉ vào Kiêu Thu Vân mà tức giận quát: “Nếu hôm nay hai người không đi thì tôi sẽ giết bà ta!”

Nghe vậy, tâm trí Kiều Thu Vân lập tức chấn động, toàn thân bà ta cũng run rẩy theo.

Bước chân của Kim Tuyết Ngọc hơi dừng lại, trong mắt thoáng qua một tia giãy giụa đản đo.

Cuối cùng cô ta thở dài một tiếng rồi tiếp tục đi.

Tất cả mọi người đều sững người, bao gồm Kiều Thu Vân.

Kim Tuyết Ngọc thế mà không màng mẹ mình sống hay chết ư? Kiều Thu Vân chửi ầm lên, bản chất một người đàn bà đanh đá bộc lộ ra rất rõ: “Kim Tuyết Ngọc! Cái đồ bất hiếu vô lương tâm, tao vất vả nuôi mày khôn lớn mà mày báo đáp lại tao như thế đó à?”

“Mẹ à, mẹ đã làm những gì trong thời gian qua, con đều biết hết, con gọi mẹ là mẹ vì còn nhớ ơn sinh dưỡng của mẹ mà thôi.

Nhưng bây giờ con và chị thật sự không thể xuống núi, nếu mẹ thật sự qua đời thì sau khi mọi chuyện kết thúc, con sẽ nhảy xuống từ trên núi Bồng Thiên này đế trả mạng lại cho mẹ.”

Kim Tuyết Ngọc mím môi, đôi mắt ầng ậng nước, nghẹn ngào nói ra những lời này.

Dù thế nào đi nữa, cô ta cũng sẽ không nói cho Kiều Thụ Vân biết chuyện Kim Tuyết Mai đang mang thai.

Cô ta hiếu rất rõ, một khi cô và chị mình xuống núi thì hai người và cả đứa bé chưa ra đời sẽ không có kết cục tốt gì.

Nếu chuyện đó xảy ra, Cao Phong sẽ như thế nào đây? Vì Kiêu Thu Vân mà phá hủy tương lai của cả bốn người, Kim Tuyết Ngọc không muốn làm vậy.

Bất hiếu, thì bất hiếu đi! “Mày! Cái đồ bất hiếu!”

Kiêu Thu Vân tức giận đến mức cả người đều run lên.

Ngay cả con gái của mình mà cũng muốn vứt bỏ mình, không màng sống chết của của bà ta thì bà ta còn sống làm gì nữa? Cao Bằng thì hai mắt lập lòe, anh ta liếc Kiều Thu Vân với vẻ chê bai, thầm nghĩ: “Nếu Kiều Thu Vân này là mẹ của mình thì mình đã giết chết bà ta từ lâu rồi.

Một mụ đàn bà như bà ta sống chỉ đế gieo rắc tai họa cho người khác mà thôi!”

Nhưng cái họa trước mắt này xem như có chút tác dụng với anh ta.

“Kim Tuyết Ngọc, em đứng lại đó cho tôi!”

Hai mất Cao Bằng nhấp nháy, anh ta tiến lên nói: “Em không quan tâm để Kiều Thụ Vân, nhưng anh ta thì sao!”

Nghe vậy, cả người Kim Tuyết Ngọc run lên, cô quay phắt người lại nhìn về phía sau.

Cao Bằng cười phá lên, lập tức phất tay một cái.

“Âm!”

Cửa xe của một chiếc xe ở đẳng sau lập tức bị mở ra, hai vệ sĩ của nhà họ Cao tiến lên kéo người ngồi sau xe xuống.

Nhưng hình như người bên trong ngoan cố không chịu xuống, bám chặt vào tay nắm trong xe.

“Xuống nhanh!”

Một tên vệ sĩ cắn răng quát lên.

Người trong xe vẫn không nói tiếng nào, chỉ níu tay cầm thật chặt, không chịu xuống xe.

“Đệt mẹt Gì mà vô dụng thế, kéo nó xuống đi chứ!”

Cao Bằng mắng to: ‘Kéo không xuống thì chém mẹ tay nó đi!”

Lại có thêm hai tên vệ sĩ tiến lên mở cửa xe bên kia ra, bắt đầu đẩy người kia từ bên đó ra ngoài xe.

Người kia rốt cuộc bị đẩy lộ một nửa người ra khỏi xe.

Kim Tuyết Ngọc nhìn về phía cửa xe.

Mặt mày Kim Ngọc Hải tiêu tụy, hốc hác.

Ông ta chậm rãi ngẩng đầu lên, trên mặt đây vẻ xấu hổ, nhẹ giọng nói với Kim Tuyết Ngọc: “Tuyết Ngọc! Con mau chạy lên núi đi! Cha không sao hết…”

“Cha!”

Nước mắt Kim Tuyết Ngọc tuôn rơi như mưa.