Rể Quý Rể Hiền

Chương 1363



Chương 1363

“Con mẹ nó!”

Cao Bằng mảng to một tiếng, bước lên hai bước đến trước cửa xe rôi đá Kim Ngọc Hải một đá.

“Xuống xe! Nhanh chóng bước xuống xe cho tôi!”

Cao Bằng vừa đá đạp, vừa gầm thét.

“Các người muốn dùng tôi để uy hiếp con gái của tôi à! Đừng hòng thực hiện được! Các người cứ giết chết ông mày đi! Một đám nhãi ranh chết tiệt!”

Kim Ngọc Hải cần chặt hàm răng, gắt gao nắm chặt cửa xe xong chịu xuống.

Dù có bị người ta mạnh bạo bóp cổ, ông ta cũng không muốn buông ta.

“Tao *** con mẹ nó chứ”

Cao Bằng vô cùng giận dữ, anh ta lập tức vén áo của một chiến sĩ nhà họ Cao, lấy ra một khẩu súng lục, dùng báng súng đập mạnh vào bàn tay Kim Ngọc Hải.

“Cha! Cha! Các người mau thả cha tôi rat”

Kim Tuyết Ngọc vô cùng đau buồn và phẫn nộ, kêu khóc muốn tiến lên, nhưng mới vừa bước tới hai bước, cô ta đã bị nhân viên an ninh của Khu dân cư cao cấp Bồng Thiên ngăn lại.

Biết rõ phía trước là núi lửa, làm sao bọn họ có thế để Kim Tuyết Ngọc đi qua đó.

“Cha! Thả cha tôi rat”

Kim Tuyết Ngọc khóc lóc nỉ non, tùy ý để hai hàng nước mắt chảy dài trên gò má.

Kiều Thu Vân làm nhiều chuyện như vậy, đúng là làm Kim Tuyết Ngọc vô cùng đau lòng.

Nhưng từ đầu đến cuối, Kim Ngọc Hải vẫn luôn dùng hết sức mình để giúp đỡ hai chị em Cô ta.

Từ trước đến nay, Kim Ngọc Hải được mọi người biết đến là một người có tính cách nhát gan và yếu đuối.

Bây giờ, vì hai chị em Kim Tuyết Ngọc, ông ta ép bản thân trở nên mạnh mẽ hơn, thậm chí không tiếc giết chết Kiều Thu Vân tại chỗ.

Cho dù một người xa lạ cũng sẽ vô cùng cảm động vì những hành động của ông ta, mà ông ta vẫn là cha của Kim Tuyết Ngọc, làm sao cô ta có thế không cảm động và đau lòng vì ông ta? “Con mẹ nó! Ông không chịu buông tay đúng không? Buông tay hay không? Có buông tay hay không?”

Cao Bằng giống như một người điên, cứ dùng báng súng lục đập mạnh vào mu bàn tay Kim Ngọc Hải, muốn ép ông ta buông tay ra.

Đập đến nỗi bàn tay ông ta đã sưng vù lên, đập đến nỗi rách cả da thịt, máu chảy đầm đìa.

Cuối cùng Kim Ngọc Hải cũng không chịu nổi sự đau đớn như vậy, bàn tay hơi buông lỏng ra, bị người ta lôi thẳng xuống xe.

“Phich!”

Kim Ngọc Hải bị quăng mạnh xuống đất, hai tên chiến sĩ nhà họ Cao thô lỗ đè nặng ông ta, không cho ông ta cử động.

“Cha!”

Kim Tuyết Ngọc vừa đau lòng vừa giận dữ, trong mắt dâng lên lửa giận, cô ta hận không thể băm xác Cao Bằng ra thành muôn mảnh.

“Ha ha hai Xùy…”

Cao Bằng ném súng lục cho tên chiến sĩ bên cạnh mình rồi hung hăng phun một bãi nước miếng xuống mặt đất.

Lúc này, anh ta mới quay đầu nhìn về phía Kim Tuyết Ngọc.

“Tới đây! Mau nói cho tôi biết, Kiều Thu Vân không thể làm các cô xuống núi, vậy ông ta có thể làm được không?”

“Tôi cho các người năm phút để suy nghĩ.

Sau năm phút nữa, nếu tôi vân chưa nhìn thấy hai người, tôi sẽ lập tức giết chết ông ta.

Trước mặt hai người, tôi sẽ dùng đao, băm ông ta ra thành một đống thịt nát!”

Lúc này, Cao Bằng đã rơi vào tình trạng điên cuồng, anh ta cắn răng nghiến lợi rống to.

Không ai dám nghi ngờ lời nói của ông ta.

Anh ta là một tên biến thái, trong lòng luôn có những suy nghĩ quái dị, đúng là anh ta hoàn toàn có thể làm ra những chuyện như vậy, Lân này Kim Tuyết Ngọc không lập tức xoay người rời đi nữa, cô ta nhìn Kim Ngọc Hải bằng ánh mắt tràn đầy vẻ đau lòng.

Kiều Thu Vân chần chừ một chút, nghĩ đi nghĩ lại, vẫn chuẩn bị tiến lên ngăn cản nhưng bị Cao Bằng dùng một chân đá sang một bên.

Từ trước đến nay, ở Thủ đô Hà Nội, trong mắt Cao Bằng không hề tồn tại cái gì gọi là pháp luật, không biết sợ trời, không sợ đất, ai có thể thay đổi ý tưởng của anh ta chứ? “Thả ông ấy ra…