Rể Quý Rể Hiền

Chương 1372



Chương 1372

Chỉ đơn giản hai câu nhưng tỏa ra lòng tin mãnh liệt.

“Chuyện này…

Người này là ai vậy?”

Khúc Đại Minh ngẩng đầu lên.

“Chắc chắn là Kim Lực.Cậu ta đã nghĩ ra cách trốn ra ngoài.Từ trước đến nay, thằng nhóc này đều rất thông minh mà!”

Cao Thành Sâm thở dài một hơi, trong lòng cũng cảm thấy rất vui vẻ và yên tâm.

Ít nhất, ở Thủ đô Hà Nội vẫn có một người là người của bọn họ, hơn nữa cậu ta vân có thể gửi tin nhắn, điêu này có nghĩa là cậu ta vẫn an toàn.

Có cậu ta ở đó, Cao Thành Sâm có thể yên tâm rất nhiều.

“Cậu ta nói những lời này có nghĩa là…Bây giờ cậu ta có cơ hội tiếp xúc với Cao Bằng sao?”

“Cho nên, trong trường hợp cần thiết, cậu ta có thể bảo vệ cô Kim Tuyết Mai hả?”

Vũ Hoàng Lê sờ căm và phân tích.

“Chắc chắn là như vậy rồi! Nếu không, chắc chắn cậu ta cũng sẽ không nói một cách khẳng định như vậy mà vội vàng yêu cầu giúp đỡ rồi!”

Cao Thành Sâm gật đầu một cái.

Những người khác cũng nhẹ nhàng gật đầu đồng ý.

Lúc này, bọn họ đều yên tâm hơn nhiều.

Ít nhất, chiến sĩ tên là Kim Lực này có thể xây dựng phòng tuyến cuối cùng cho Kim Tuyết Mai.

Nếu cậu ta thật sự có thế tiếp xúc gần Cao Bằng, làm việc này cũng sẽ thuận lợi hơn nhiều.

“Hô! Đúng là quá tốt rôi! Như vậy chúng ta cũng có thể buông lỏng một chút.”

Dư Văn Cường thở phào nhẹ nhõm.

“Không được! Chúng ta vẫn không thể buông lỏng!”

Khúc Đại Minh nhẹ nhàng khoát tay nói: “Chúng ta không thể đặt tất cả hy vọng vào một mình Kim Lực!”

“Mấy người chúng ta ở Thành phố Hòa Bình, một mặt chờ đợi anh Phong trở về, một mặt tiến vào trạng thái chuẩn bị, sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào.

Chúng ta phải bảo đảm là bất cứ khi nào, chúng ta đều có thể lập tức lên đường đi đến Thủ đô Hà Nội.”

“Tôi cũng sẽ tìm cơ hội liên lạc với ông Vạn Quân, nghĩ cách tập hợp các thành viên trong Liên minh Để Phong.”

“Ba ngày sau, nếu anh Phong vẫn chưa trở về, chúng ta cứ mở đường trước, dẫn người đến Thủ đô Hà Nội.”

Khúc Đại Minh nói ra lời nói này, mọi người đều không hê có ý kiến gì khác, lập tức gật đầu đồng ý.

Bên trong Công viên Bảo Phong, Kim Lực vừa nghịch một mẫu điện thoại di động mới vừa nói: ‘Cậu mua điện thoại di động này đúng là lỗ vốn rồi! Không đủ bộ nhớ, thẻ nhớ cũng đầy rồi, tôi đã giúp cậu khôi phục về cài đặt ban đầu!”

Sau khi nói xong, Kim Lực hơi bu môi, dứt khoát khôi phục điện thoại về phiên bản cài đặt ban đầu, xóa sạch tất cả ghi chép trong điện thoại, sau đó mới trả lại cho một nhân viên an ninh bên cạnh.

“Đại ca ơi đại ca! Em có lưu rất nhiều thứ tốt trong điện thoại đấy!”

Tên nhân viên an ninh này cũng sắp bật khóc rồi! “Để lúc nào tôi cho cậu thêm một ít!”

Kim Lực phun ra một hơi khói thuốc.

Tên nhân viên an ninh này cũng không dám nói gì nữa.

Cậu ta biết mấy người do Cao Bằng mang tới đây, giống như người đàn ông trước mắt, đều có thân phận cao hơn những nhân viên làm công ăn lương như cậu ta.

“Anh Lực! Cậu Bằng sắp phải tổ chức lễ kết hôn rồi mài Tại sao anh không đi chuẩn bị?”

Nhân viên an ninh hơi nghi ngờ.

“Đi ngay bây giờ đây!”

Kim Lực khoát tay một cái rồi lập tức đứng dậy rời đi.

Tất cả mọi chuyện đều đồn lại trong ba ngày nay.

Nhà dột còn gặp mưa rào suốt đêm, thuyên chậm chạp còn gặp gió ngược chiêu.

Lâm Vạn Quân từng nói một câu với Cao Phong, ông ấy luôn cảm thấy…

Chắc chân ở kiếp trước, Cao Phong là một tên cướp, mà là một tên cướp có tội ác đây người.

Cho nên đời này mới bị ông trời xếp đặt cho gặp nhiều gian nan trắc trở như vậy.

Lúc ấy, Cao Phong cũng lắc đầu cười khổ, trong nụ cười tràn đầy vẻ tự giễu.

Số mệnh của anh rất nhiều chông gai, ông cụ Cao cũng từng nói với anh như vậy.