Rể Quý Rể Hiền

Chương 1377



Chương 1377

Thật sự có thể giữ lòng mình bình yên, không hề suy nghĩ đến những chuyện khác sao? Người khác đều nói, đàn ông một loài động vật chỉ biết suy nghĩ bằng nửa thân dưới à? Sao cái tên Cao Phong này lại không hề phản ứng, hình như tên này cũng không giống như những lời kia? Nam Phương Minh Nguyệt càng suy nghĩ, trong lòng càng cảm thấy khó hiểu.

Mà trên thực tế, đúng là bây giờ Cao Phong không có thời gian suy nghĩ đến những khác.

Khắp trong đầu anh đều tràn đầy rất nhiều chuyện.

Mặc dù anh đang ở bán đảo thuộc Thành phố Hòa Bình, nhưng toàn bộ trái tim đều đang treo ngoài kia.

Anh cũng không lo lắng quá nhiều về Thành phố Hòa Bình.

Bây giờ, Dư Văn Cường trấn giữ thế giới ngâm của Thành phố Hòa Bình, Vũ Hoàng Lê điều khiến Tập đoàn Lân Vũ, cũng hô mưa gọi gió ở Thành phố Hòa Bình.

Cộng thêm mạng lưới tin tức của Khúc Đại Minh, và sự trợ giúp của Dòng tộc nhà họ Nam Phương, có thể nói là muốn gió có gió, muốn mưa có mưa.

Cao Phong suy nghĩ nhiều nhất vẫn là chuyện ở Thủ đô Hà Nội.

Nghĩ đến hai chị em Kim Tuyết Mai, nghĩ đến Lâm Vạn Quân, và cả mấy người Cao Quang Minh nữa.

Nhưng Cao Phong cũng biết, lo lắng cũng chẳng có tác dụng gì.

Nếu không có lực lượng mạnh mẽ, tất cả lời nói đều chỉ là lời vô ích.

Bọn họ chịu khổ, không trách bất cứ người nào được, chỉ có thể trách bản thân mình không đủ mạnh mẽ! Cho nên lần này, anh đến Thành phố Hòa Bình rèn luyện, bắt buộc phải đạt được mục đích của mình, lấy được những gì mà anh mong muốn.

Chuyện gì đến thì sẽ đến, chúng ta chỉ cần bình tĩnh đối mặt với nó.

“Cao Phong! Anh kể cho tôi vê chuyện của anh đi?”

Nam Phương Minh Nguyệt im lặng suốt mấy phút, bỗng nhiên mở miệng trêu ghẹo Cao Phong.

“Đi ngủ sớm một chút đi!”

Cao Phong nhàn nhạt trả lời.

“Hừ! Anh nghĩ là tôi thích nghe lắm sao?”

“Chỉ là bà cô đây không có điện thoại di động, không có gì chơi đùa nên hơi cảm thấy không quen, muốn tìm chuyện gì giết thời gian một chút thôi.”

Nam Phương Minh Nguyệt hừ lạnh một tiếng, sau đó đứng lên và đi vào phòng vệ sinh rửa mặt.

Trong quá trình rửa mặt, Nam Phương Minh Nguyệt cố ý đem tạo ra tiếng động rất lớn, chính là cố ý làm ồn bắt Cao Phong nghe.

Mà Cao Phong bịt tai lại, không nghe, không quan tâm đến những thức này.

Trong lòng không hề suy nghĩ linh tinh, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ say.

Nam Phương Minh Nguyệt vô cùng tức giận, hận không thể đá Cao Phong hai cước.

Nhưng cô ta cũng chỉ tùy tiện tắm rửa một chút, mặc quần áo ngủ rồi lên giường.

Nghe thất tiếng hít thở nhè nhẹ của Cao Phong, Nam Phương Minh Nguyệt lại không ngủ được.

Dù sao, cách mình không xa, có một người đàn ông đang nằm ngủ.

Suốt hơn hai mươi năm qua, đây là lần đầu tiên Nam Phương Minh Nguyệt trải qua chuyện thế này.

Nghĩ đến những chuyện này, Nam Phương Minh Nguyệt hơi căng thẳng, lo lắng không yên, còn có một vài cảm xúc khó nói thành lời.

Thậm chí, Nam Phương Minh Nguyệt đang suy nghĩ, bây giờ, thân phận của Cao Phong là chồng chưa cưới của mình, đây là chuyện mà cả Thành phố Hòa Bình đều đã biết.

Cho nên, dù Cao Phong thật sự làm chuyện gì đối với mình, sợ răng mình cũng không thể làm gì đối phương.

Càng nghĩ, trong lòng Nam Phương Minh Nguyệt lo lắng bồn chồn.

Tóm lại, cô ta cứ trẫn trọc trở mình, lăn qua lộn lại không ngủ được.

Một mặt thì sợ Cao Phong bỗng nhiên tỉnh lại rồi làm gì với mình, cho nên trong lòng cảm thấy hơi căng thẳng.

Mặt khác, lại cảm thấy loại thể nghiệm này rất mới lạ, thậm chí trong phòng có thêm một người còn làm lòng cô ta có loại yên tâm hơn.

Trước kia, Nam Phương Minh Nguyệt rất sợ bóng tối.

Buổi tối ngủ một mình, cô ta cũng luôn muốn mở đèn ngủ.

“Hừ! Bình tĩnh! Phải bình tĩnh!”

Nam Phương Minh Nguyệt dùng bàn tay nhỏ bé vỗ vỗ vào ngực mình rồi lại lẩm bẩm một câu: “Đáng lẽ tôi nên in hình Cao Phong ra, sau đó mang theo trên người.

‘ “Như vậy, dù không thể mang điện thoại di động, tôi cũng có thể nhìn thấy anh ấy bất cứ lúc nào.”

Trong đầu Nam Phương Minh Nguyệt đầy những suy nghĩ lung tung rối loạn, sau đó cô ta cũng nhanh chóng mơ mơ màng màng rồi ngủ mất.