Rể Quý Rể Hiền

Chương 1502



Chương 1502

“Nếu nó thật sự giết bọn Cao Quang Minh thì sao? Cậu giữ nó bên cạnh?”

Gã linh nhà họ Cao này vẫn có phần lo âu.

Cái thằng Kim Lực này nói phản bội Cao Quan Minh phát là phản bội luôn, sau này lấy gì chắc nó không phản bội Cao Bằng? “Ha ha, tao thiếu một đứa tay chân như nó à?”

“Yên tâm, trong lòng tao biết rõ, chờ nó giết bọn Cao Quang Minh xong cũng khó thoát khỏi cái chết.”

Cao Bằng cười ha hả, không thèm quan tâm nữa mà khoát tay.

Lính nhà họ Cao nghe vậy thì gật đầu, không nói gì thêm.

“Đúng rồi, Cố Minh Tuấn đâu?”

Cao Bằng chợt nhớ đến Cố Minh Tuấn.

“Ngài Cố nói ra ngoài làm chút chuyện, hẳn là đến khu quy hoạch Thành Bắc.”

Lính nhà họ Cao vội vàng trả lời.

“Ha ha, ông ta chắc đi hành hạ ông già Lâm Vạn Quân kia rồi, đi đi đi đi”

Cao Bằng cười một tiếng khinh miệt, sau đó một tay ôm người đẹp vào phòng.

“Đừng quấy rầy tao, à còn nữa, ngày mai đến giờ đón dâu nhớ gọi tao.”

Cao Bằng bỏ lại một câu.

“Vâng! Người thanh niên này vội gật đầu.

Kim Lực và mấy người kia rời khỏi biệt thự đến kho hàng dưới đất.

Chẳng biết từ lúc này, bóng đêm nơi chân trời càng lúc càng dày đặc.

Nhiệt độ, càng lúc càng rơi xuống mức nhiệt chưa từng có.

Sương lạnh phả vào chóp mũi Kim Lực, chớp mất truyên đến một chút cảm giác lạnh lẽo.

“Chắc đông đến rồi?”

Kim Lực có chút kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lên không trung.

“Đi nhanh đi”

Một gã lính nhà họ Cao ở sau lưng thúc dục.

Kim Lực nhìn kĩ bầu trời, sau đó không gì thêm mà đi về phía trước.

Mấy người đi thắng qua mấy cánh cửa sắt lớn, đến căn phòng dưới lòng đất.

Đám Cao Quang Minh nghe thấy tiếng động cứ như không nghe, vẫn im lặng ngồi dưới đất.

Căn hầm dưới lòng đất u ám ẩm ướt, mùi mốc dấy lên khắp nơi.

“Đứng lên đứng lên, nên tiễn bọn mày lên đường rồi.”

Kim Lực đứng sau lưng một thanh niên áo đen, cau mày quát đám người Cao Quang Minh.

Những người này đều là đàn em trung thành bên cạnh Cao Bằng, dĩ nhiên sẽ không động lòng trắc ẩn gì đó với đám người Cao Quang Minh.

Đám người Cao Quang Minh từ từ ngẩng đầu lên, liếc mắt thấy Kim Lực.

“Kim Lực! Tao cứ nghĩ thế nào! Mày là thằng phản bội!”

Một gã thanh niên ở gần Cao Quang Minh đột nhiên đỏ bừng hai mắt mảng.

Không chỉ thanh niên này, mấy gã thanh niên khác cũng trợn tròn hai mắt, buông lời chửi mắng về phía Kim Lực.

Những người khác mặc dù không nói chuyện, song vẫn có nhiều người trừng mắt nhìn Kim Lực.

Chỉ có Cao Quang Minh không nói câu nào, cứ vậy bình tính nhìn Kim Lực.

“Ha ha, chửi đi, lát nữa tao sẽ tiễn bọn mày lên đường.”

Khóe miệng Kim Lực vẽ một độ cong lạnh lẽo, hờ hững nói với mọi người.

“Tới đi, bố mày khinh, bố mày đệch mẹ cái loại con trai như mày!”

Gã thanh niên kia măng một câu nữa.

Kim Lực không nói hai lời, đột nhiên xoay người đoạt lấy một khẩu súng lục.

Không đợi người nọ ở sau lưng kịp phản ứng, Kim Lực nhìn khẩu súng một cái, sau đó chĩa thẳng súng về phía gã thanh niên kia bóp cò.

Thấy cảnh này, Cao Quang Minh trợn to mắt, dùng ánh mắt vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ mà nhìn Kim Lực.

“Ken két! Ken két!”

Bóp cò súng mấy lần nhưng âm thanh phát ra chỉ có tiếng véo von này, không có đạn bản.

“Kim Lực, ngay cả chốt bảo vệ cũng mở thì bắn súng cái gì? Làm trò à?”

Gã thanh niên sau lưng hờ hững nói, Kim Lực vốn dĩ không nên mắc phải loại sai lâm cấp thấp này.