Rể Quý Rể Hiền

Chương 1503



Chương 1503

“Xin lôi, tôi muốn giết bọn họ quá, anh không biết đoạn thời gian trước bọn họ đối xử với tôi thế nào đâu ”

Kim Lực nhẹ nhàng giải thích bằng một câu, trong tay cầm khẩu súng lục nặng tru, bấy giờ áp lực rất lớn.

Lâu như vậy, rốt cuộc cũng mò đến vũ khí nóng lần nữa.

Đối với bọn họ mà nói, vũ khí nóng chính là người bạn trung thành nhất của bọn họ.

“Được rồi, mở chốt bảo vệ ra nhanh chóng giải quyết bọn họ đi, câu Bằng vẫn đang chờ chúng ta về phục mệnh đấy.”

“Đừng sợ có tiếng phát ra, tao đã trang bị sẵn ống giảm thanh cho mày rồi, chút xíu âm thanh đó tuyệt đối không vang đến tận trên mặt đất đâu.”

Thanh Man cau mày nói.

“Hửm? Phải không?”

Kim Lực nghe vậy khóe miệng thoáng cong lên một nụ cười nghiên ngẫm, sau đó từ từ mở chốt bảo vệ.

Chậm rãi dời họng súng lên, tiếp tục nhảm thẳng vào bọn Cao Quang Minh.

Kim Lực cười lạnh một tiếng, sau đó nói với đám người phía sau: “Mở trói cho bọn họ.”

“Mở trói cho tụi nó làm gì? Trói tay còn có thể trễ nãi việc mày nổ súng à?”

Gã thanh niên nhíu mày lần nữa.

“Tôi muốn bắt bọn họ đứng xếp hàng, từng người một đứng nghiêm chỉnh chờ chết.”

Kim Lực thuận miệng giải thích.

Mấy gã thanh niên có phân do dự, nếu không phải Cao Bằng giao phó bắt buộc phải để Kim Lực tự ra tay, bọn họ đã trực tiếp nổ súng từ lâu rồi.

“Trong tay chúng ta có súng, các anh sợ cái gì?”

Kim Lực thấy mấy người đó còn hơi do dự, không nhịn được mà nói.

Mấy gã thanh niên cau mày nhìn Kim Lực, cuối cùng vẫn không muốn lãng phí thời gian nên đi tới chỗ đám Cao Quang Minh.

Trên cổ tay mỗi người bọn Cao Quang Minh đều bị trói bằng một sợi dây xích, không ảnh hưởng đến việc ăn uống của bọn họ, nhưng muốn hoạt động trong phạm vi lớn là chuyện không thế nào.

Mấy gã thanh niên này lấy chìa khóa ra, tháo xích sắt cho bọn Cao Quang Minh.

“Đứng lên cho ông, xếp thành hàng!”

Kim Lực quát tháo bọn Cao Quang Minh.

Mọi người cắn răng, vẫn dựa vào tường để đứng lên.

Một người, hai người, không lâu sau có mấy người đã được tháo xích.

Cao Quang Minh vặn cổ tay một chút, đánh tan cảm giác tê liệt trên tay.

Lúc này, mấy gã thanh niên được tháo xích đang đưa lưng về phía Kim Lực.

Kim Lực vội vàng lia mắt sang Cao Quang Minh, nháy mắt, khua tay ra một cái dấu hiệu.

Cao Quang Minh vui vẻ yên lòng, anh ta cũng biết, kết quả sẽ là thế này.

Mà mấy gã thanh niên ban đầu tức mồm há miệng chửi Kim Lực thấy cảnh này cũng có chút kinh ngạc.

Cao Quang Minh không lãng phí thời gian, lúc này đánh một động tác tay, sau đó thình lình quát lên: “Ra tay!”

“Bốp!”

Bọn Cao Quang Minh ra tay trong chớp mắt, dốc toàn lực mà đánh, nhanh nhẹn chế ngự gã thanh niên trước mắt.

Mấy gã thanh niên này cũng đâu phải dạng vừa, thao tác rút khẩu súng lục bên hông rất nhanh.

“Ha ha.”

Kim Lực cười lạnh, nâng súng lên trực tiếp bóp cò.

“Chịu!”

Súng lục được trang bị ống giảm thanh nên âm thanh vang lên rất nhỏ, nhưng uy lực không hề giảm.

Gã thanh niên vừa sờ được khẩu súng bên hông đã bị Kim Lực bắn trúng cánh tay, kêu la thảm thiết che cánh tay ngã xuống tại chỗ.

“Đứa nào rút súng tao bắn!”Kim Lực cầm súng lục bằng hai tay, quát lạnh một tiếng.

Lúc này, mấy gã thanh niên mới dừng động tác lại, có phần kinh hãi mà dơ hai tay lên, từ từ xoay người nhìn Kim Lực.

“Đệt mẹ! Biết ngay mày không chịu yên thân mà, ông đây đúng là thằng đần!”

Gã thanh niên kia cần răng nói.

“Ha ha, tao cũng không nghĩ sẽ thuận lợi như vậy.”