Rể Quý Rể Hiền

Chương 1519



Chương 1519

Sự tự tin của Cao Bằng không phải là nhà họ Cao sao? Còn không phải là binh sĩ nhà họ Cao sao? Có như vậy, thì mới từ từ phá hủy bọn họ.

“Ta là cậu chủ nhà họ Cao, các ngươi là người là chỉ là người ở, các người dám cãi lệnh ta sao?”

“Nhớ lại những gì mà nhà họ Cao đã đối đãi với các người đi, nếu dám cãi lại lệnh tôi, các người sẽ không tưởng tượng được hậu quả như thế nào đâu!”

Cao Bằng giận dữ hét lên trong khi đánh những tên binh sĩ nhà họ Cao.

“Anh ta chỉ là đứa con bị bỏ rơi của nhà họ Cao, là rác rưởi, các người bây giờ đi theo tôi, phải nghe tôi!”

Cuối cùng, ánh mắt của những tên binh sĩ nhà họ Cao mới léo lên, lại lần nữa nâng súng lên, nhắm vào Cao Vũ.

Cao Bằng thở hổn hển, hơn hai trăm tên binh sĩ cuối cùng cũng nghe lời hắn, phục tùng hắn.

Nếu không nắm chắc được thì thật sự sẽ không có cơ hội đứng dậy.

Cao Kim Thành hừ lạnh một tiếng cất bước đi tới, chỉ vào hơn hai trăm tên binh sĩ mảng: “Mở to mắt các người mà xem, anh ta là ai?”

“Anh ấy là Cao Vũ, là cậu chủ Cao Vũ, là người thừa kế duy nhất của nhà họ Cao, gan chó các người thật lớn, dám chĩa súng vào cậu chủ?”

“Quy tắc thứ bảy trong quy định của nhà họ Cao là gì? Ngoại trừ những người lớn tuổi, không ai có thể dùng vũ lực đối với các thành viên trong nhà.”

“Nếu vi phạm, dù là ai cũng có thể bị giết chết!”

Giọng Cao Kim Thành trầm xuống, những tên binh sĩ nhà họ Cao một lần nữa trong lòng chấn động mạnh liệt.

“Đánh rắm! Cao Vũ bị đuổi ra khỏi nhà họ Cao, anh ta đã không còn là người nhà họ Cao, anh ta không phải!”

Cao Bằng lại lần nữa gào thét lớn.

Tuy nhiên, có một số tên binh sĩ, do dự một lát, trực tiếp bước sang một bên.

Họ không có sự lựa chọn nào khác ngoài việc quyết định không nghe lời hai bên.

Chỉ trong phút chốc, có gân 50 người đều cất bước đi ra ngoài.

Những người còn lại đều không hề do dự, vững vàng đứng sau Cao Bằng.

Nếu như nói về tình cảm quan hệ, thì quan hệ của bọn họ với Cao Bằng đương nhiên thân thiết hơn một ít.

Cao Kim Thành còn muốn nói gì đó, nhưng lại bị Cao Vũ ngăn lại.

Hôm nay anh trở về, không phải để lý luận phải trái với Cao Bằng.

Làm như vậy, ngoài việc phá hủy sự tự tin của Cao Bằng thì còn tạo cơ hội cho binh sĩ nhà họ Cao.

Tuy nhiên, cơ hội chỉ có một.

Mà hiện tại, những người đó đã bỏ lỡ cơ hội.

Lúc này, hơn một trăm binh sĩ còn lại của Cao Bằng, lại lần nữa vững vàng nâng súng, nhắm vào Cao Vũ.

Cao Vũ nheo mắt nhìn Cao Bằng cùng những người khác hỏi: “Các người đã nghĩ kĩ rồi?”

“Không sai! Anh có thể làm khó dễ được tôi?”

Cao Bằng cười hắc hắc.

Cao Vũ thở dài một tiếng, khẽ xua tay.

Long Tuấn Hạo lập tức nhảy ra, vươn tay sờ cái đầu trọc của anh, mắng: “Tôi từ trước đã không nhịn được nữa, đại bác thủ chuẩn bị, một góc bổn mươi lăm độ là không khí, không cần ông đây nói nhiều lời, chỉ cần nhằm trực tiếp đi!”

Khi lời nói vừa dứt, Cao Bằng cùng với đám người của anh chết lặng.

Cái gì mẹ nó, thể mà đã chuẩn bị đại bác? Long Tuấn Hạo thấy thế trong mắt lóe lên một tia tàn nhân, vết sẹo trên mặt càng hiện lên một cách dữ tợn.

Sau đó đột nhiên giơ cánh tay phải lên, hung hăng quơ xuống rồi hét lớn: “Phóng!”

“Bùm!”

Một tiếng động cực kì chói tai vang lên từ xa, giống như một trận động đất.

Ở đây nhiều người như vậy, đều cảm thấy dưới chân như có một trận tê dại.

“Mẹ kiếp!”

Cao Bằng hét lớn một tiếng, vội vàng ngã xuống đất.

Trước khi Cao Bằng ngã xuống đất, anh ta còn không quên kéo theo hai người Nhà họ Cao chiến sĩ, để họ chắn trước người mình.