Rể Quý Rể Hiền

Chương 1521



Chương 1521

Cộng tất cả nhưng người ở đây lại, chỉ sợ là không ít hơn ba trăm người! Ba trăng người, trong tay lại có vũ khí lợi hại, nếu như tất cả đều cùng nổ súng vậy thì sẽ làm chấn động lòng người đến mức nào chứ? Cao Bằng hoàn toản hoảng loạn rồi.

“Ông đây cũng không sợ mày biết, lần này trở về tao mang theo không nhiều vũ khí lợi hại lắm đâu, chỉ có hơn ba trăm khẩu súng thôi.”

“Trong đó có một trăm khẩu súng tự động, một trăm năm mươi khẩu súng tiểu liên, mười khẩu súng liên thanh, năm thùng RPGI”

“Chỉ cần ông đây hạ lệnh một câu, không đúng, anh Phong hạ lệnh một câu, ông đây có thể cho cả cái thành phố Sài Gòn này lên trời hết!”

“Cao Bằng mày nếu như không phục, thì cứ đi lên một bước xeml”

Long Tuấn Hạo cầm một con dao Nepal trong tay, anh ta bước lên phía trước, chĩa mũi dao vào mũi của Cao Bằng nói to.

Cao Bằng về thân phận và bối cảnh, hay là kiến thức, anh ta hoàn toàn có thế treo Long Tuấn Hạo lên mà đánh.

Nhưng mà lúc này, anh ta lại bị Long Tuấn Hạo chèn ép khí tràng, trong lòng lại càng run rẩy hơn.

Hầu kết Cao Bằng trượt lên trượt xuống mấy lần, tuy là không nói bất cứ câu nào, nhưng sự phẫn nộ trong lòng anh ta, thì lại chẳng giảm đi chút nào.

Anh ta từ trước đến giờ vẫn cho răng, Cao Phong mới là đối thủ của mình.

Nhưng đến bây giờ anh ta mới nhận ra, một tiểu đệ dưới tay Cao Phong, cũng có thể chèn ép được Cao Bằng anh, như này bảo anh ta cam tâm thế nào được? “Đậu má mày! Mày con mẹ nó thử động vào tao xem!”

Cao Bằng thẹn quá hóa giận, anh ta nghiến răng ken két, đột nhiên mở miệng quát lớn.

Long Tuấn Hạo cười hắc hắc một tiếng, khóe miệng thoáng qua một ý trêu tức.

“Ông đây đã bò từ trong đống người chết không biết bao nhiêu lần rồi, sống chết ở trước mặt tao cũng chỉ là một quả cầu thôi!”

Sống chết chỉ xem có phục hay không mà làm, nếu như Cao Bằng mày thật sự cảm thấy bản thân lợi hại, thì cứ đi lên trước một bước thử xem!”

Long Tuấn Hạo đưa tay vỗ vỗ lồng ngực của mình, sau đó đi lên phía trước.

“Tạch tạch tạch tạch tạch!”

Máy ghi âm của Long Tuấn Hạo rơi xuống, từng đợt từng đợi âm thanh dồn dập mà mãnh liệt trong phút chốc vang lên.

Đó là âm thanh của súng lên thanh nặng điên cuồng bản tán loạn, những viên đạn mãnh liệt, giống như một trận mưa bình thường rơi hạt mưa liên tục vậy.

Từng viên từng viên đạn, vô cùng chính xác bản trước người Cao Bằng, làm cho mặt đất xuất hiện hàng loạt dấu đạn đen xì.

Cao Bằng theo bản năng lùi về phía sau mấy bước, trừng to mắt nhìn những dấu đạn trước mặt.

Anh ta, không dám cược.

Tên Long Tuấn Hạo này như hổ báo vậy, Cao Bằng thật sự không dám cược, ai biết Long Tuấn Hạo có phát điên không.

“Nào, trước mặt nhiều người nghe như này, nếu như không phục anh Phong của tao, thì cứ đi lên trước một bước xem sao.”

“Long Tuấn Hạo tao nếu như không dám đánh bọn mày thành mấy cái sàng, đmm sau này tao đổi tên theo họ mày luôn!”

Long Tuấn Hạo lại đi lên phía trước nói to.

Không ai nói chuyện.

Lúc này đây hoàn toàn là sân nhà của Long Tuấn Hạo, đương nhiên đây đều được Cao Phong phân phó.

Nếu không thì anh ta cũng không dám ở trước mặt Long Tuấn Hạo, ra vẻ như này.

Cao Phong cũng không muốn nói quá nhiều với Cao Bằng, hơn nữa có những lời thô tục, với thân phận của Cao Phong, cũng không thích hợp nói với Cao Bằng.

Sau một hồi, những Nhà họ Cao chiến sẽ đằng sau Cao Bằng, từng người từng người bỏ vũ khí trong tay xuống, cúi đầu xuống một chữ cũng không nói.

Bọn họ đúng là rất trung thành, nhưng bọn họ cũng biết nhận rõ thế cục.

Quan trọng nhất là, người hôm nay bọn họ phải đối mặt, là Cao Phong, đó là đệ tử chân chính của dòng chính Nhà họ Cao.

Cao Phong với Cao Bằng có đấu đá với nhau như nào đi nữa, họ cũng là anh em ruột, bọn họ thật sự không muốn làm pháo hôi đâu.

Cao Bằng lúc này đã kiệt sức, phía sau không có người giúp đỡ, hai mắt trợn to nhìn Cao Phong.

“Anh Phong!”