Rể Quý Rể Hiền

Chương 1541



Chương 1541

“Bây giờ ông nội đã mất, bệnh mất trí nhớ của bà nội ngày càng nặng, không ai có thể cản trở việc của chúng ta hết.”

“Chúng ta, những nhành phụ của nhà họ Cao, cũng tới lúc nên đứng lên rồi ”

Vừa nói Cao Anh Hạo vừa từ từ đứng dậy, vẻ mặt đầy tự tin.

“Vâg, em đã hiểu rồi.”

Cao Dương gật đầu, sau đó nghe lệnh mà đi.

“Cao Phong à Cao Phong, cậu nói tôi tốt với cậu biết bao nhiêu, câu chết chưa được bao lâu, tôi thậm chí còn vì cậu mà tổ chức tang lễ.”

“Cứ yên tâm đi, tôi nhất định sẽ cho cậu đi một cách vô cùng hoành tráng.”

Cao Anh Hạo cười cười, vẻ mặt tràn đầy vui mừng.

Vào buổi chiều.

Trận tuyết lớn dày đặc ở thành phố Hà Nội đã ngừng, toàn bộ thành phố Hà Nội phủ một màu trắng xóa.

Xung quanh khách sạn vẫn vô cùng náo nhiệt, nhưng có nhiều người đã năm trên mặt đất.

Cao Phong đối với bọn họ thật sự không có biện pháp, vậy nên trực tiếp tống bọn họ vào khách sạn, dù sao thì cũng có sẵn phòng, ở tạm cũng không có vấn đề gì.

Một số võ sĩ ở thành phố Hòa Bình, do thành phố Hòa Bình bên đó còn có chút việc, họ để lại thông tin liên lạc của mình cho Cao Phong, sau đó từ biệt và rời đi.

Mặc dù bây giờ thành phố Hà Nội đã bị phong tỏa, chỉ có thể vào chứ không thế rời đi.

Nhưng những người này là thuộc hạ của Cao Phong, bọn họ đương nhiên có đặc quyền.

Những người này có thể rời đi trước, đợi tới khi Cao Phong cần bọn họ, bọn họ tất nhiên sẽ không thể từ chối.

Mà những người của Hướng Hạo Nam, bây giờ cũng đã yên tâm ở lại đây.

“Chết tiệt, cho dù bọn họ một đi không trở lại, ở một nơi chim không thèm ỉa như thế này, thì trừ bỏ tập luyện cũng chỉ có thể tập luyện, thật là nhàm chán chết đi được”

Hứa Vĩnh Hạo tức giận nói.

Hướng Hạo Nam lập tức trả lời: “Như vậy không được, tôi sắp phát điên rồi đây.

Không dễ dàng có cơ hội ra ngoài, nói thế nào cũng không thể quay trở lại được.

Dù sao, tôi cũng là đến để làm việc cho anh Phong, ông già nhà tôi sẽ không nói gì đâu.

Nhiều chiến binh trẻ tuổi gật đầu cười lớn, đó chính xác là những gì mà họ đang nghĩ.”Không sao đâu, mọi người cứ yên tâm mà ở đó!”

“Bạn bè của anh Phong, bất kể khi nào đến thành phố Hà Nội, cũng đều sẽ là khách quý! Chúng tôi có đủ rượu ngon đồ ăn ngon để chăm sóc cho mọi người!”

Long Tuấn Hạo hùng hổ nói.

Mọi người lại một lần nữa cười lớn.

“Anh Phong, em có chuyện muốn tìm anh.”

Nam Phương Hòa Trạch bước lên, thì thầm vào tai Cao Phong.

Cao Phong gật đầu hỏi: “Làm sao vậy?”

“Chị họ của em…”

Nam Phương Hòa Trạch liếc nhìn Kim Tuyết Mai, có chút xấu hổ không biết nói thế nào.

Cao Phong dừng lại, vẫn tiếp tục hỏi: “Ừ, cô ấy không qua đây sao?”

“Đã qua đây rồi…”

Nam Phương Hòa Trạch nhỏ giọng đáp lại.

Cao Phong có chút sửng sốt, lúc trước anh hoàn toàn không nhìn thấy Nam Phương Minh Nguyệt, nên nghĩ rằng cô đã không đến.

“Chị ấy nói chị ấy muốn gặp lại anh trước khi rời đi”

Nam Phương Hòa Trạch im lặng vài giây, sau đó hạ giọng, nhỏ tiếng trả lời Cao Phong.