Rể Quý Rể Hiền

Chương 1547



Chương 1547

Anh không thể để đứa con của mình, sau khi ra đời đã phải sống trong hoàn cảnh khốn khó như vậy.

Một ngày chưa tiêu diệt Cao Anh Hạo, Cao Phong và mọi người xung quanh anh, cũng không có một ngày thoát khỏi mối nguy hiểm.

Cao Phong hy vọng rằng, con của anh sau khi ra đời, sẽ có một môi trường sống an toàn.

Nhưng vào lúc này, để đạt được mục tiêu này, còn một việc cần phải làm.

Đó chính là, giết chết Cao Anh Hạo.

Sau khi gặp mặt Lâm Vạn Quân, Cao Phong trực tiếp đến bệnh viện nơi Cao Bằng đang ở.

Anh muốn nhận lấy tin tức về nhà họ Cao từ trong miệng Cao Phong, còn có bí mật về nguyên nhân cái chết của ông nội.

Trong khu chăm sóc đặc biệt của bệnh viện.

Vết thương của Cao Bằng đã được xử lý và băng bó lại, tuy vẫn chảy rất nhiều máu nhưng không có nguy hiểm đến tính mạng.

Ở các hành lang ngoài và trong các phòng bệnh, có rất nhiều thanh niên mặc đồ đen.

“Đưa cho ông đây một điếu xì gà, nhanh lên, lũ chết tiệt các người, là đồ ngốc hay sao?”

Cao Bằng hét về phía một thanh niên áo đen.

“Cao Bằng, cậu đừng có quá đáng.”

Thanh niên áo đen ánh mắt lạnh lùng.

Cao Bằng từ khi tỉnh lại, đã đổi với những người này kiêu ngạo mà chỉ huy, lúc thì đòi ăn táo một hồi, lúc thì đòi bọn họ phải dân hắn đi vệ sinh.

Nhưng chỉ cần có một chút lỗi sai khiến hắn không vừa lòng, hản sẽ tát bọn họ một bạt tai ngay lập tức, điều này cũng quá kiêu ngạo rồi.

“Tôi quá đáng?”

Cao Bằng sửng sốt một chút, liền xua tay nói: “Cậu lại đây.

Thanh niên áo đen đứng yên, khẽ nhíu mày.

“Tôi kêu cậu đi qua đây, cậu có nghe không hả?”

“Ngay cả Cao Phong cũng không dám động tới tối, hiện tại còn phải trị thương cho tôi thật tốt, các người còn dám không nghe lời tôi?”

Cao Bằng lớn mồm chửi bới.

Thanh niên áo đen nghe thấy Cao Bằng nhắc tới Cao Phong, nghiến răng nghiến lợi, đi về phía trước.

“Bốp!”

Vừa đi tới bên giường bệnh, Cao Bằng đột nhiên giơ tay tát mạnh tới.

“Lũ khốn bọn bây thì tính là cái gì chứ, còn đám cùng ông đây nói chuyện như vậy?”

“Ông đây cho dù tệ đến đâu thì cũng là người nhà họ Cao.

Các người cũng chỉ là một con chó, cũng dám khóc trước mặt ông đây la lôi sao?”

Cao Bằng cười lạnh đầy chế nhạo, lại dùng tay lớn tiếng tát một cái khác.

“Nói cho các người biết, hiện tại Cao Phong còn có chuyện muốn nhờ vả tôi, mọi việc đều phải nghe theo lời tôi sắp xếp mà làm.

Các người thì là cái thá gì cơ chứ?”

“Làm chó, thì phải có ý thức của kẻ làm chó! Hiếu chưa?”

Cao Bằng dùng giọng điệu ngạo mạn để nói, rồi không ngừng giáng một cú đấm dữ dội vào mũi người thanh niên.

“Bùm!”

Lỗ mũi của người thanh niên bị đánh tới chảy máu, cậu ta không ngừng lùi về phía sau.

“Này! Cái đồ rác rưởi, đánh cậu hai cái còn ảnh hưởng đến vết thương của ông đây.”

Cao Bằng nhanh chóng nằm ở bên giường, giữ yên tư thế.

Thanh niên áo đen lau máu mũi, vuốt vệt máu rồi nghiến răng đứng sang một bên.

“Thật là chết tiệt, quá nhàm chán? Các người đến cả xì gà cũng không có.

Các người tới đây xếp hàng đi”

Cao Bằng đảo mắt, vươn tay chỉ vào vài người trẻ tuổi.

Những người trẻ tuổi liếc nhìn Cao Bằng, nhưng không ai trong số họ di chuyển.

“Tôi là em họ của Cao Phong, các người dám không nghe lời tôi?”

Cao Bằng chỉ tay về phía mấy người.

Lúc này đám thanh niên mới chậm rãi đi tới, xếp thành một hàng dài trước giường bệnh.