Rể Quý Rể Hiền

Chương 1650



Chương 1650

Nhìn thấy con dấu của gia chủ cũng như thấy đích thân gia chủ, cho dù có địa vị cao như các trưởng lão nhà họ Cao, cũng phải nghe theo hiệu lệnh của người cầm con dấu gia chủ.

Nói không khoa trương chút nào, sự tồn tại của con dấu gia chủ nhà họ Cao này giống như là ngọc tỷ truyền quốc vậy.

Người nào có được con dấu này, chính là người được nắm giữ toàn nhà họ Cao, nắm giữ một cách hợp tình hợp lý.

Nhưng mà Cao Phong nhớ rằng, hình như khi anh mười mấy tuổi, con dấu gia chủ này đã bị mất rồi mà!

Khi đó, ông cụ Cao còn tổ chức cuộc họp toàn họ và nói về chuyện này.

Lúc đầu, chuyện này gây ồn ào xôn xao, phòng ốc của rất nhiều đều bị lục tung, tìm kiếm một lần.

Thậm chí toàn bộ trung tâm hòn đảo của nhà họ Cao đều bị đào sâu xuống tận ba mét, tất cả mọi người đều tìm kiếm con dấu gia chủ này.

Nhưng mà cuối cùng vẫn không có kết quả gì, từ đầu đến cuối không ai tìm được.

Chỉ là Cao Phong chưa bao giờ nghĩ tới, con dấu gia chủ lại bị ông cụ Cao giấu đi.

Cũng thật sự không ngờ đây là một bàn cờ do ông cụ Cao bày sẵn từ lâu.

Sợ rằng không chỉ Cao Phong không ngờ tới chuyện này, mà là tất cả người nhà họ Cao đều không nghĩ tới.

Mấy thành viên dòng bên như Cao Anh Hạo không biết, Lâm Vạn Quân cũng không biết, thậm chí bà cụ Cao cũng không biết, ngay cả Cao Phong cũng vừa mới biết sự thật đây.

Ngay từ mười năm về trước, ông cụ Cao đã bắt đầu bố trí những việc này.

Ánh mắt của ông lão này đúng là nhìn xa trông rộng.

Hôm nay Cao Phong lấy được con dấu gia chủ. Như vậy, trong quá trình nắm giữ nhà họ Cao, cũng không ai có can đảm, dám có bất kỳ ý kiến gì khác đối với Cao Phong.

Con dấu gia chủ này cũng giống như ngọc tỷ truyền quốc vậy, thứ này đại biểu lực lượng không có cách nào tưởng tượng được.

Người lấy được con dấu gia chủ là người có được tất cả.

“Ông nội! Cháu cảm ơn ông vì ông đã trải xong mọi con đường cho cháu. Chắc chắn cháu trai sẽ không để cho ông phải thất vọng!”

Cao Phong nhìn về phía con dấu gia chủ kia, cúi đầu vái một vái, sau đó cầm con dấu gia chủ lên rồi chuẩn bị rời khỏi nơi này.

Nhưng mà Cao Phong mới vừa đi hai bước, trong đầu chợt lóe lên một tia sáng, anh đột nhiên nghĩ tới điều gì. Vì vậy, lúc này anh lập tức ngừng lại bước chân.

Ông cụ Cao tốn nhiều công sức, trăm phương ngàn kế bố trí chuyện này, chẳng lẽ chỉ vì muốn để lại con dấu gia chủ cho Cao Phong sao?

Nếu như chuyện này thật sự chỉ đơn giản như vậy, tại sao ông cụ Cao không trực tiếp để Lâm Vạn Quân mang con dấu gia chủ cho mình chứ ?

Cần gì phải giấu ở chỗ này để cho Cao Phong tự đi tìm?

Lỡ như Cao Phong không tìm được túi vải kia, không tìm tới nơi này thì sao?

Nói không chừng còn có khả năng bị mấy người Cao Anh Hạo tìm được.

Con dấu gia chủ này sẽ không phải là mồi nhử bên ngoài chứ?

Nghĩ đến đây, Cao Phong chậm rãi quay đầu, lại nhìn về phía ô vuông kia một lần nữa.

Cao Phong nhẹ nhàng đặt con dấu gia chủ qua một bên, lại đưa tay vào một lần nữa, dọn dẹp sạch sẽ mấy khối gạch vỡ vụn trong ô vuông kia.

Bàn tay liên tục lục lọi tìm kiếm bên trong, xem mình có bỏ sót thứ gì không.

Nhưng mà sau khi tìm kiếm gần hai phút, anh vẫn không thu hoạch được gì, ngay từ đầu, trong này đã không còn thứ gì.

“Chẳng lẽ là tôi đã suy nghĩ nhiều à?”

Cao Phong chậm rãi thu bàn tay về, nhẹ nhàng nhíu mày và lẩm bẩm.

Nếu như dựa theo tình huống bình thường, không chỉ Cao Phong có thể tìm được con dấu gia chủ này, những thành viên dòng bên của nhà họ Cao cũng có thể lấy được.

Hơn nữa, trong toàn bộ quá trình, ông cụ Cao cũng không để thông tin gì dù chỉ là nửa chữ để hướng dẫn, cũng không nói rõ vật này để lại cho ai.

Rõ ràng, ông cụ Cao đã làm việc vô cùng cẩn thận, cho nên cũng không để lại bất kỳ lời nói nào.

Rất có thể ông cụ làm vậy chính là vì phòng ngừa những thứ này mấy người Cao Anh Hạo lấy được.

“Nếu như tôi là Cao Anh Hạo, tìm ra chỗ này thì tôi sẽ làm thế nào?”

Cao Phong tự lẩm bẩm, trong đầu nhanh chóng phân tích.