Rể Quý Rể Hiền

Chương 1682



Chương 1682

“Nếu không nhờ có khoản tiền đó thì thậm chí gia đình chúng ta còn không thể sinh hoạt bình thường được.” Kim Ngọc Hải cắn chặt răng, hận không thể rèn sắt thành thép rồi nói.

Kiều Thu Vân nghe vậy thì đầu tiên bà ta hơi sửng sốt một chút, sau đó lại tự lẩm bẩm: “Hai tỷ thì làm sao? Chẳng nhẽ con bé lớn như vậy lại không dùng đến tiền à?”

“Hơn nữa, công ơn dưỡng dục của cha mẹ sao có thể cân đo đong đếm bằng tiền được? Công ơn dưỡng dục là vô giá, Tuyết Mai đâu có biết người làm mẹ vất vả tới cỡ nào.”

Kim Ngọc Hải nói bằng giọng nhàn nhạt: “Sao con bé lại không biết? Nó còn biết rất rõ kia kìa.”

“Ông có ý gì?” Đột nhiên Kiều Thu Vân ngẩng phắt đầu lên.

“Cái thai trong bụng Tuyết Mai là con của nó và Cao Phong, tôi cũng sắp lên chức ông ngoại rồi.” Nhắc đến chuyện này làm Kim Ngọc Hải cảm thấy xúc động trong lòng. Trên mặt ông ấy cũng không kìm được nụ cười vui sướng.

“Gì cơ?”

Kiều Thu Vân phản ứng như bị điện giật, cảm xúc trong lòng bà ta phức tạp đến cùng cực. Vừa có kinh ngạc đến mức không tin được lại vừa phấn khích vì vui sướng.

Đúng là mấy chuyện kiểu này khiến người ta không thể giữ bình tĩnh được.

“Tuyết Mai cũng sắp làm mẹ rồi…” Kiều Thu Vân tự lẩm bẩm một mình.

“Đúng thế, Tuyết Mai sắp làm mẹ, bà cũng sắp lên chức bà ngoại rồi.” Kim Ngọc Hải gật đầu một cái.

“Đứa bé phải mang họ Kiều, không thì họ Kim cũng được. Đã tới ở rể thì đứa bé không được mang họ của cậu ta.” Kiều Thu Vân nói ngay lập tức.

“Bà nghĩ làm vậy mà được à?” Kim Ngọc Hải nói bằng giọng nghiêm túc: “Đứa bé này phải mang họ Cao, chỉ có thể mang họ Cao thôi.”

Nói xong câu này, Kim Ngọc Hải xoay người kéo cửa phòng rồi rời đi.

“Ông sẽ kể chuyện đó cho Tuyết Mai nghe đúng không?” Kiều Thu Vân ngẩng đầu lên.

“Tôi sẽ giao cho Cao Phong những vật mà mẹ Tuyết Mai để lại. Còn Cao Phong có nói cho Tuyết Mai hay không thì là do thằng bé lựa chọn.” Kim Ngọc Hải dừng lại một chút, sau khi nói xong câu đó, ông ấy khép cửa phòng lại rồi rời đi.

Khu dân cư cao cấp Bồng Thiên.

Sau khi Cao Phong giải quyết hết mọi việc cần làm rồi trở về thì cũng đã gần mười giờ tối.

Cao Phong đứng ở cửa biệt thự, ngẩng đầu nhìn trăng sáng và sao đêm lấp lánh phía cuối chân trời.

Cánh cổng của căn biệt thự này giống như một bức tường ngăn cách. Ở bên ngoài, Cao Phong như ông chủ của Hà Nội vậy, có rất nhiều người đi theo anh để kiếm sống. Thế nên có rất nhiều chuyện đều là thân bất do kỷ, anh không thể làm liều, làm bậy mà chuyện gì cũng phải cân nhắc kỹ càng, suy xét trước sau.

Đám người Long Tuấn Hạo nói họ tình nguyện đi theo anh nhưng anh không thể đưa họ đến chốn nước sôi lửa bỏng được.

Mà sau khi đi qua cánh cổng này, Cao Phong có thể tháo xuống tất cả gông cùm xiềng xích đè nặng trên người mình, sắm vai một người chồng và chuẩn bị trở thành một người cha tốt.

Khoảnh khắc bước chân vào biệt thự thì vai trò của Cao Phong hoàn toàn thay đổi, anh không nặng lòng về những chuyện ngổn ngang kia nữa.

Cao Phong chỉnh sửa lại quần áo, trang bị cho mình một khuôn mặt tươi cười rồi đẩy cửa đi vào căn biệt thự.

Vừa mới bước vào phòng khách, thứ đầu tiên đập vào mắt anh chính là ba đôi chân dài trắng nõn.

“Việc này, anh…” Chỉ trong thoáng chốc mà Cao Phong đần cả người, anh gãi đầu gãi tai nhìn về phía ghế sô pha.

Kim Tuyết Mai, Kim Vũ Kiên và Cao Tử Hàn, ba cô gái trắng trẻo xinh đẹp đang ngồi trên ghế sô pha, gác chân lên bàn uống trà, ăn chung một đĩa hoa quả.

Kim Tuyết Mai ngồi ở giữa, Cao Tử Hàn và Kim Vũ Kiên ngồi hai bên trái phải cô. Giống như… hai Quý phi đang hầu hạ Hoàng hậu vậy.

Dường như ba người họ đã hòa vào làm một.

Cao Phong giơ tay lên tự cho mình một cái tát, trời ơi mày nghĩ đi đâu vậy, sao lại dám biến em vợ và em gái mình thành phi tần gì vậy hả?

Ba cô ả này mà biết được suy nghĩ của mình thì chắc sẽ xé xác mình ra đấy nhỉ?

Thấy Cao Phong đã về, ba cô nàng xinh đẹp đồng loạt ngẩng đầu lên mà tươi cười chào hỏi:

“Cao Phong!”

“Anh rể.”

“Anh Kình Thiên.”

Ba tiếng gọi thánh thót như chim hoàng oanh cùng cất lên khiến Cao Phong không chịu nổi.

Đùa chứ, nếu là đàn ông bình thường thì làm sao có thể chịu được cảnh tượng như thế này.