Rể Quý Rể Hiền

Chương 1708



Chương 1708

Một đôi mắt phủ đầy tia máu kia tỏa ra một luồng sát khí rất mạnh, làm cho Cao Bằng không dám nói nữa, anh ta im lặng cúi đầu.

Cao Phong nhìn chằm chằm vào Cao Bằng, cảm xúc trong lòng anh rất lẫn lộn.

Nếu như không phải chính mắt anh nhìn thấy thì anh sẽ không tin đám người Cao Bằng giết chết ông cụ Cao.

Nói như thế nào thì ông cụ Cao và ông nội của Cao Bằng là hai anh em ruột!

Làm sao bọn họ có thể về chức vụ chủ nhà họ Cao mà đối xử như vậy với ông cụ Cao?

Rốt cuộc cái chức vụ gia chủ có quan trọng như vậy không?

Nó lại có thể mê hoặc tâm trí của bọn họ, để bọn họ làm ra một chuyện không phải là con người như vậy?

“Tôi hỏi cậu một lần cuối cùng, là ai giết chết ông cụ Cao.” vẻ mặt Cao Phong bình tĩnh hỏi.

Cao Bằng nghe thấy câu này thì sững sờ, trong mắt anh ta lóe lên tia hoảng sợ,,,,, nhưng rất nhanh sự hoảng sợ đó đã bị anh ta giấu đi.

“Anh họ Kình Thiên, tôi không dám nói dối, là chính Lâm Vạn Quân giết chết ông cụ lớn!”

“Chúng là là anh em chảy chung một dòng máu, ông cụ lớn cũng là ông nội của em, anh…”

Nói đến đây thì đột nhiên Cao Bằng im lặng, anh ta hận không thể tát mình hai cái.

Cao Phong còn chưa nói gì với anh ta mà anh ta đã nói như vậy, giống như anh ta đá thú nhận việc này là mình làm.

Còn Cao Phong hình như không nghe thấy câu nói của Cao Bằng.

Bây giờ ánh mắt anh nhìn Cao Bằng, giống như đang nhìn một đứa ngu vậy, càng giống như đang nhìn một tên hề biểu diễn.

Hút xong một điếu thuốc lá, Cao Phong chậm rãi đi về phía Cao Bằng.

“Tôi đã từng nói, nếu cậu dám nói dối tôi thì tôi sẽ cắt đầu lưỡi cậu đi, không biết cậu còn nhớ câu đó hay không.”

Anh giống như một vị hoàng đế đang tuyên án vậy, giọng nói của anh rất bình tĩnh nhưng nó lại có một sức mạnh làm người khác không dám kháng cự.

“Tôi…Tôi không nói dối anh, anh họ Kình Thiên, tôi không có…”

“Nhất định là ông già Lâm Vạn Quân đã nói gì đó với anh, anh đừng bao giờ tin lời nói của ông ta, là ông ta giết chết ông cụ lớn, anh phải trực tiếp giết chết ông ta để trả mối thù cho ông nội!”

“Anh họ Kình Thiên, chuyện liên quan đến cái chết của ông nội, làm sao em dám nói dối với anh chú!”

Cao Bằng chân thành nói, vì bảo vệ mạng sống của mình nên anh ta không cần mặt mũi biểu diễn.

Vẻ mặt chân thật kia, thật sự có thể lừa được người khác.

Nhưng mà Cao Phong đã xem đoạn video kia, nên những hành động cao Bằng làm bây giờ đều làm cho anh cảm thấy chán ghét.

“Ra tay đi!”

Cao Phong phát tay với đám người đứng sau lưng anh.

“Bịch!”

Một thanh niên không nói câu nào trực tiếp rauts ra một cây dao găm lóe sáng, sau đó đi về phía Cao bằng.

Bay giờ Cao Bằng bị dọa sắp chết, vẻ mặt anh ta trắng bệch hết cỡ, anh ta liên tục nói câu cầu xin tha thứ.

“Anh họ Kình Thiên, anh họ Kình Thiên, không pahir là tôi, không phải là tôi, làm sao tôi có thể giết ông cụ lớn, tôi sẽ không…”

Câu Bằng còn chưa nói hết câu thì đã bị một thanh niên áo đen bóp chặt quai hàm, làm cho anh ta không thể ngậm miệng được.

Bọn họ giống như người máy chấp hành nhiệm vụ của Cao Phong vậy, trên mặt bọn họ không có biểu cảm gì cả.

“Thả tôi ra! Thả tôi ra!” Cao Bằng liên tục hét to.

“Ra tay.” Cao Phong lạnh nhạt nói.

Thanh niên áo đen không nói nhiều nữa, trực tiếp cầm dao găm đưa vào trong miệng của Cao Bằng, sau đó trực tiếp di chuyển con dao gam.

“Thả tôi ra, tôi sẽ nói tôi sẽ nói, ư ư ư…”

Cao bằng chưa nói xong thì đột nhiên trong miệng anh ta phan trào ra một dòng máu tươi, sau đó một tiếng kêu gào như tiếng lợn bị giết kêu vậy.

Ngay sau đó, Cao Bằng chỉ nói được những tiếng ư ư ư, trên mặt anh ta chảy ra một lớp mồ hơi to như hạt đậu.