Rể Quý Rể Hiền

Chương 1711



Chương 1711

Sau khi vệ sinh cá nhân xong thì Cao Phong lại cầm lên một cái mặt lạ và bắt đầu dán nhẹ lên mặt mình.

Chiếc mặt lạ bình thường đã che hết vẻ đẹp trên khuôn mặt của Cao Phong, làm gương mặt của anh không có nét gì nổi bật cả.

Nhưng dưới mặt lạ chính là chính là một gương mặt cương nghị và một trái tim rất nóng bỏng.

Chuyến đi Nội Thành này không nằm trong kế hoạch của anh.

Thậm chí khi đến đó anh sẽ phải trải qua rất nhiều việc khó khăn.

Nhưng anh không có lý do gì để lùi bước cả.

“Cậu Phong, câu đi thong thả!”

Trong khung cảnh yên tĩnh bỗng nhiên truyền đến một giọng nói trầm thấp.

Cao Phong dừng chân lại, sau đó nhìn những bính sĩ đang ẩn núp khắp nơi ở xung quanh, trong lòng anh cảm thấy vui vẻ và yên tâm.

“Bây giờ sự an toàn của nơi này đều trông chờ vào các cậu.” Cao Phong nghe giọng nói.

“Cậu Phong yên tâm, nhất định bọn tôi sẽ bảo vệ từng ngọn cây ngọn cỏ ở nơi này!” Lại có một giọng nói khác chuyển đến.

“Cậu Phong yên tâm!”

Liên tục có các giọng nói khác chuyển đến, giọng nói của bọn họ rất nghiêm túc và trịnh trọng.

Cao Phong chậm rãi gật đầu, sau đó anh bước nhanh xuống núi, ngoại trừ những binh lính trực đêm ở đây, chú không ai dám làm ồn nơi này.

Cao Phong đứng ở dưới chân núi nhẹ nhàng xoay người, anh nhìn về phía tầng cao nhất của biệt thự.

Sau đó Cao Phong lại dùng tay sờ vào trong ngực lấy sợi dây chuyền bằng ngọc trên cổ ra.

Sau đó anh cầm mặt dây chuyền màu xanh nước biển do Kim Ngọc Hải đưa cho anh, rồi nhẹ ngà đeo nó vào sợi dây chuyền ngọc bích trên cổ mình.

Cao Phong cầm hai thứ này lên rồi hôn nhẹ một cái trên hai viên ngọc bội này, trong lòng anh cảm thấy rất khó chịu.

Nếu như anh có thể sống một cuộc sống bình an như mình nghĩ thì anh có thể dẫn Kim Tuyết Mai đi ở ẩn trên núi, cùng nhau sống hạnh phúc và sinh ra một đứa bé của riêng hai người bọn họ.

Trên lưng anh gánh váng quá nhiều chuyện nên anh chỉ có thể tiếp tục gánh vác những trách nhiệm này.

Trên người anh có mối hận rất lớn, nên nó cũng không cho phép anh có thể sống bình an như vậy.

Một ngôi nhà ấm áp, có một người vợ hiền lành chờ mình về, nhưng nếu muốn cho các cô ấy một cuộc sống tốt hơn thì anh phải cố gắng liều mạng mạnh lên.

Có lẽ đây chính là hương vị của việc bỏ nhà ra đi.

Những cay đắng này chỉ có thể tự bản thân mình trải nghiệm và cảm nhận được thôi.

Một chiếc SUV màu đen từ từ mở ra, nó đen ở bên cạnh Cao Phong.

Một chàng trai trẻ cấp dưới của anh lặng lẽ mở cửa sau của xe rồi đứng bên cạnh để mời anh vào.

Cao Phong nhìn đỉnh núi này một cái thật sau, sau đó anh mới bước lên xe rồi từ từ dựa lưng vào ghế ngồi đằng sau.

Chàng trai này rất nhanh đã lên xe, sau đó cậu ta nhanh chóng lái xe đến trạm tàu hỏa.

“Cậu Phong, đây là vé tàu của cậu.” Chàng trai cầm vé tàu và giấy chứng nhận mà Cao Phong cần đưa cho anh.

Cao Phong đưa tay ra lấy rồi cất vào trong túi.

“Cậu Phong, cậu thật sự không muốn thông báo cho những anh em khác à?” Chàng trai tài xế hỏi nhỏ.

“Không cần.” Cao Phong xua tay trả lời.

Anh dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Cuộc chia tay này sẽ làm mọi người buồn, nên chờ khi nào tôi về thì sẽ bảo bọn họ đến đón tôi.”

Cao Phong thích ảnh mọi người đoàn tụ trò chuyện với nhau, còn loại chia tay này thì chắc chắn sẽ làm cho người khác đau buồn.

Nói xong câu này thì Cao Phong dựa vào ghế ngồi sau lưng mình, rồi nhắm mắt nghỉ ngơi.

Chàng trai tài xế trong xe nói gì nữa, cậu ta im lặng lái xe đến trạm tàu hỏa.

Chiếc xe đón ánh nắng mặt trời rồi bay nhanh về phía trước, bây giờ ánh nắng mặt trời đã từ từ chiếu xuống, nó xua tan đi bóng tối của thành phố Hà Nội.

Đợi đến khi ánh mặt trời lên hết thì thành phố Hà NỘi sẽ trở lên rực rỡ.

Cao Phong nhìn cảnh bên ngoài qua cửa kính của xe ô tô, anh nhìn thấy công nhân vệ sinh môi trường đang quét nước ở trên đường.

Một số quán ăn sáng ăn vặt đã mở cửa ra buôn bán rồi đó.

Những người đi làm buổi sáng vội vàng đi xe điện đến chỗ mình cần đến.