Rể Quý Rể Hiền

Chương 1714



Chương 1714

Tiễn vua ở đây, không biết bao giờ bọn họ mới gặp lại nhau.

Con đường phía trước rất khó khăn, nếu như có thể bọn họ muốn đi thay cho Cao Phong.

Nhưng mà bọn họ biết, có một số việc chỉ có một mình Cao Phong làm được thôi.

Chỉ có Cao Phong dùng được thân phận dòng chính của nhà họ Cao, để cho vị địa nhân đứng đằng sau nhà họ Cao kia đánh giá cao thôi.

“Bay giờ chuyện ở thành phố Hà Nội tôi giao cho acsc anh em.”

“Tôi hy vọng khi mình quay về thì các anh em sẽ làm công ty chúng ta phát triển mạnh hơn.”

Cao Phong đi được hai bước thì đứng lại nói tiếp: “Các bộ phận của khối tập đoàn Đế Phong đã bắt đầu thi hành kế hoạch mà chúng ta đã bàn bạc, chúng ta có thể nhẫn nhịn được, chỉ cần chúng ta vẫn giữ được sức mạnh của mình thì lúc nào chúng ta cũng có thể đánh trả bọn họ.”

Cuối cùng anh vẫn không yên tâm lắm,,,, cho nên anh không nhịn được nói thêm mấy câu.

“Cậu Phong yên tâm.” Lâm Vạn Quân nghiêm túc gật đầu.

“Nhất định tôi sẽ làm tốt công việc cậu Phong giao!” Long Chí Minh và đám người cùng nhau chắp tay nói.

Vài người trẻ tuổi bên Long Tuấn Hạo không nói gì, nhưng khi nhìn ánh mắt của bọn họ sẽ thấy được ý chí sôi sục trong lòng bọn họ.

“Được rồi, tất cả mọi người về đi!”

Cao Phong xua tay một cái, sau đó anh cầm chặt túi đeo của mình chuẩn bị đi vào tàu hỏa.

“Cậu Phong chờ một chút, vẫn còn có người chưa đến kịp.” Đột nhiên Long Tuấn Hạo nói một câu.

“Cái gì?” Cao Phong hơi nghi ngờ xoay người lại.

Cao Phong chưa kịp mở miệng hỏi thì đã nhìn thấy đám người đứng đằng sau Long Tuấn Hạo đứng sang hai bên.

Đám người đứng sang hai bên thì anh nhìn thấy máy bóng người dần dần hiện rõ.

Khi nhìn rõ mấy bóng người này thì trong lòng Cao Phong cảm thấy rất ấm áp.

Kim Tuyết Mai, Kim Vũ Kiên và Cao Tử Hàn trên người vẫn còn đang mặc một bộ quần áo ngủ chưa kịp thay ra đã vội vàng chạy đến đây.

Việc này cũng làm cho Cao Phong cười khổ một tiếng, vốn dĩ anh định im lặng rời khỏi thành phố mà không làm cho các cô ấy biết.

Nhưng cuối cùng thì anh không lừa được ai, tất cả mọi người đều đến đây tạm biệt anh.

Trần Vân Lan đi đằng sau mấy cô gái, đằng sau mấy người còn có mấy chục binh sĩ Phong Mai bảo vệ xung quanh.

“Cao Phong.”

Hốc mắt Kim Tuyết Mai đỏ ửng, giọng nói của cô rất khàn.

Cao Phong không nói gì, mà anh xoay người lại đi đến ôm chặt Kim Tuyết Mai vào trong ngực.

“Anh Kình Thiên!” Cao Tử Hàn cũng rất quý anh, cô không để ý đến việc mình làm kỳ đà cản mũi vợ chồng người ta, trực tiếp dang tay ôm lấy anh.

Kim Vũ Kiên hơi do dự, cuối cùng cô ta cắn răng dùng hết dũng khí của mình chạy đến ôm chặt hai người.

Chỉ trong một lát, Cao Phong đã bị ba cô gái ôm chặt, làm anh không động đậy được.

Trong lòng bốn người rất đau lòng.

“Chờ anh về, các em phải chờ anh về.”

“Sau chuyến đi lần này, anh sẽ không đi đâu nữa, anh hứa với mấy em, anh tuyệt dối sẽ không đi đâu nữa.”

Giọng nói của Cao Phong rất nghiêm túc, giống như anh đang thề vậy.

Ba cô gái đều nghiêm túc gật đầu, sau đó bọn họ chậm rãi thả Cao Phong ra.

Tiễn vua đi xa chắc chắn phải có chia tay.

Chặng đường của Cao Phong còn rất dài, bọn họ không thể để mình trở thành vật cản trên con đường của Cao Phong.

Ba cô gái rất hiểu chuyện, nên các cô biết mình giữ vai trò gì trên con đường của Cao Phong, nên bọn họ chỉ có thể yên lặng đứng đằng sau lưng Cao Phong ủng hộ cho anh thôi.

“Anh đi đi, nhớ về sớm một chút.”

“Sau này, tốt nhất thì em đừng đi ra khu dân cư cao cấp Bồng Thiên.”

Sau khi Cao Phong nói vài câu thì anh xoay người đi về phía tàu hỏa và không quay đầu lại nhìn mọi người.

“Anh Phong, anh đi đường bình an!” Long Tuấn Hạo đi lên và nói với Cao Phong một câu nữa.

“Anh Phong, anh đi đường bình an!” Mấy nghìn người cũng nói theo, âm thanh vang vọng ra khắp nơi.