Rể Quý Rể Hiền

Chương 1723



Chương 1723

Trong lòng của Lê Tiểu Quyền bị ánh mắt của Cao phong làm cho run lên vì hoảng sợ, sau đó anh ta im lặng ngồi xuống.

Mặc dù anh ta là một kẻ giàu có, hay khoác lác về thân phận cao quý của mình mà vênh váo hung hăng, nhưng anh ta cũng không phải là kẻ ngu ngốc.

Dựa vào ánh mắt của Cao Phong khiến cho anh ta hiểu rõ, Cao Phong có khả năng thực sự dám giết anh ta.

Lúc này anh ta chỉ dẫn theo bốn vệ sĩ ở phía sau, anh ta không nắm chắc 100% có thể đối phó với Cao Phong, anh ta chỉ có thể tạm thời nhẫn nhịn.

“Được lắm, anh chờ đó cho tôi.” Lê Tiểu Quyền hừ một tiếng rồi yên lặng ngồi xuống.

“Đến đây, đến đây, ngày hôm nay tâm trạng của tôi rất tốt, tôi mời mọi người nếm thử thực phẩm nhập khẩu.”

Sau khi Lê Tiểu Quyền ngồi xuống, anh ta trợn mắt một cái, cầm tất cả đồ ăn vặt ở trên bàn chia cho mọi người xung quanh.

Xung quanh, bao gồm cả cô bạn gái trẻ ở bên cạnh, còn có Lâm Hướng San ở bên này, đều bị anh ta ném cho một bao đồ ăn vặt.

Nhưng anh ta chỉ bỏ qua một mình Cao Phong, ý của anh ta không cần nói ra thì người ta cũng biết.

Anh ta muốn dùng loại phương thức đối đãi khác nhau này, khiến cho Cao Phong cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Anh ta cho tất cả mọi người xung quanh, nhưng chỉ có một mình Cao Phong là không có, Lê Tiểu Quyền nghĩ, lúc này Cao Phong nhất định là hận không tìm được một cái lỗ để chui vào.

Nhưng mà, anh ta rõ ràng đã suy nghĩ quá nhiều, ngay cả vẻ mặt của Cao Phong cũng không hề thay đổi một chút nào, vẫn nhàn nhạt nhìn phong cảnh ở ngoài cửa sổ y như cũ.

“Lê Tiểu Quyền, anh có ý gì?” Lâm Hướng San cũng khẽ nhíu mày và nói.

“Ý của anh là gì à? Một tên vô dụng không mua nổi một hộp cơm 60000 đồng, còn muốn ăn thực phẩm nhập khẩu của anh sao?”

“Không có tiền thì phải bị đói!” Lê Tiểu Quyền cười lạnh một tiếng và nói: “Còn đòi ăn bò bít-tết, mơ tưởng à!”

Mà người xung quanh thu được chỗ tốt của Lê Tiểu Quyền, lúc này bọn họ cũng đứng về phía của Lê Tiểu Quyền.

“Đúng đúng, nói không sai, dựa vào cái gì phải cho anh ta chứ!”

“Ngay cả 40 triệu mà người ta còn coi thường, tầm mắt của người ta cao như vậy, phỏng chừng cũng coi thường loại thực phẩm nhập khẩu này!”

“Hì hì, đúng vậy, đúng vậy, cậu Lê cũng đừng quá so đo.”

Trên thế giới này vĩnh viễn sẽ không thiếu hụt những kẻ a dua nịnh hót, khiến cho Lê Tiểu Quyền có một trận nở mặt nở mày sau khi nghe những lời này.

“Tôi cũng không ăn.” Tính cách của Lâm Hướng San cũng rất thẳng thắn, cô ta lập tức đặt đồ ăn vặt lên bàn.

“Hừ!” Lê Tiểu Quyền vừa hừ một tiếng, vừa nói: “Tên của anh là Cao Vũ đúng không? Anh nên đi hỏi nhân viên của đoàn tàu một chút, hỏi bọn họ có bò bít-tết cho anh ăn hay không?”

“Đúng đúng đúng, tôi cũng muốn nhìn một chút, ngồi xe lửa nhiều năm như vậy, tôi vẫn chưa thấy ai có thể ăn được món Tây ở trên xe lửa, anh có thể cho chúng tôi được mở mang tầm mắt không?”

“Ha ha, rất có lý, anh khiến cho chúng tôi được mở mang tầm mắt đi!”

Một số người bên trong toa tàu đã nhìn ra thân phận không tầm thường của Lê Tiểu Quyền, lúc này bọn họ đều vây quanh Lê Tiểu Quyền để nịnh bợ.

Lê Tiểu Quyền tự nhiên là cực kỳ thoải mái, trên mặt của anh ta hiện lên vẻ vô cùng hài lòng.

Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên ăn mặc quần áo nhân viên của đoàn tàu, mang theo vài vệ sĩ ở phía sau đi tới bên trong toa tàu.

Ở trên chiếc túi bên trái của người đàn ông trung niên kia, có ghim bảng tên của đoàn trưởng đoàn tàu.

Nhìn thấy đoàn trưởng của đoàn tàu đến tuần tra, những hành khách đó lập tức kiềm chế một ít.

Đoàn trưởng của đoàn tàu đi thẳng tới chỗ ngồi của Lê Tiểu Quyền ở bên này, ông ta hỏi: “Cậu là cậu Lê đúng không? Cậu có cảm thấy hài lòng với chuyến đi này hay không?”

Thấy một màn như vậy, rất nhiều người đều âm thầm không nói nên lời.

Có thể khiến cho đoàn trưởng của đoàn tàu tự mình đến để gửi lời hỏi thăm, thân phận của tên Lê Tiểu Quyền này quả thật có chút không bình thường!

“Còn tạm được!” Vẻ mặt của Lê Tiểu Quyền vô cùng kiêu ngạo mà liếc nhìn Cao Phong, sau đó anh ta trả lời với giọng điệu kiêu căng.

Đoàn trưởng của đoàn tàu gật đầu cười, sau đó ông ta nhìn về phía chỗ ngồi của Lâm Hướng San, sau khi thấy rõ Lâm Hướng San, ông ta nhịn không được mà ngẩn ngơ một chút.

“Chuyện này…” Đoàn trưởng của đoàn tàu quả thực có chút bối rối, đây không phải là chỗ ngồi của Cao Vũ sao?