Rể Quý Rể Hiền

Chương 1742



Chương 1742

“Nhưng cậu thì lại lợi hại rồi, vừa mới há miệng ra thì đã nói rằng đó chẳng phải chỉ là một chiếc xe Volkswagen thôi sao! Cậu có biết giá của chiếc Volkswagen với dòng chữ Phaeton đó là bao nhiêu tiền hay không? Cậu có biết được là chiếc Volkswagen đó có tiền cũng không mua được hay không?”

“Nếu như không biết, vậy thì tự mình lên Google tra cứu thông tin một chút đi.”

Anh Lý bỏ lại những lời này, sau đó lập tức xoay người đi về phía xa xa.

Còn về những thứ khác, anh Lý lại cũng không nói quá nhiều.

Chiếc xe Volkswagen mang theo dòng chữ Phaeton kia quả thực là không tầm thường, nhưng mà thứ càng không tầm thường ở trên chiếc xe đó, lại là cái biển số xe kia!

Mỗi một ngành hay bộ phận đặc biệt thì cũng đều sẽ có mã số chuyên dụng, mà trên vị trí biển số xe của chiếc xe Volkswagen kia lại đang treo một dãy số và ký hiệu chuyên dụng.

Không bị giới hạn quyền tham gia giao thông, không phải đóng phí tại các trạm kiểm soát, có được đặc quyền vô cùng cao.

“Lần này lại con mẹ nó xảy ra chuyện gì rồi thế? Tại sao mà cứ luôn cảm thấy rằng gần đây Thủ đô có chút không được yên ổn vậy nhỉ?” Anh Lý đỡ lấy vành mũ của bản thân, sau đó tự mình lầm bầm lầu bầu một câu.

Cửa ra của trạm xe lửa Thủ đô.

Cao Phong và Lâm Hướng San mới vừa đi ra khỏi cửa của trạm xe lửa thì đã nhìn thấy được ở bên ngoài có một mảng lớn những đầu người đen ngòm đang đứng ở ngay phía ngoài.

Lê Tiểu Quyền đứng ngay tại phía trước nhất của đám người, bên cạnh có một chiếc xe thể thao của Maserati có màu xanh da trời chói mắt đang đậu, xem ra là đã được cải tạo và lắp đặt lại.

Mà ở phía sau lưng của Lê Tiểu Quyền lúc này lại có không dưới ba mươi tên vị thành niên có dáng vẻ của đám lưu manh, côn đồ, trên tay người nào người nấy đều đang cầm đủ các loại đao thương và gậy gộc, lỗ mũi của tên nào cũng đang vểnh lên đến tận trời.

Bốn phía xung quanh có rất nhiều hành khách đứng lại xem chuyện, trong đó có không ít người đã biết được chi tiết bên trong chuyện này, bởi vì bọn họ là những hành khách cùng đi chung trong toa tàu kia cùng với Cao Phong.

Có đôi lời nói như thế nào nhỉ, người dùng điện thoại có in hình trái táo thì không đeo theo túi, kẻ có xăm mình thì lại chẳng sợ nóng bao giờ.

Nếu như áp dụng những lời nói này lên trên người của những tên vị thành niên đang đứng ở sau lưng của Lê Tiểu Quyền lúc này thì cũng coi như là đã lấy được sự kiểm nghiệm thật giả.

Lúc này thời tiết đã bắt đầu chuyển lạnh, nhưng mà những tên vị thành niên đứng ở sau lưng của Lê Tiểu Quyền lúc này kia, từng người từng người lại vẫn mặc áo thun co giãn tay ngắn màu đen, để lộ ra từng mảng hình xăm lớn ở trên cánh tay.

Tóm lại là chỉ cần liếc mắt nhìn qua một cái, cũng biết được là đám người này không hề dễ trêu.

Mà chắc hẳn là Lê Tiểu Quyền cũng đã có lời chào hỏi trước ở trên trạm xe bên này rồi, cho nên trên căn bản là cũng không có người nào dám đi lên can thiệp vào chuyện này.

Lúc này, ngón trỏ và ngón giữa của Lê Tiểu Quyền đang kẹp một điếu xì gà, nhìn thấy được Cao Phong đi ra thì anh ta lập tức không nhịn được mà để lộ ra một vẻ cười nhạt từ bên trong ánh mắt.

“Lê Tiểu Quyền, anh đừng có mà quá đáng đến như thế.”

“Nơi này là Thủ đô đấy, anh biết rõ hậu quả của việc tụ tập người đến gây chuyện sẽ như thế nào mà!” Lâm Hướng San tiến lên phía trước một bước, sau đó mở lời nói.

Lê Tiểu Quyền cười lạnh một tiếng, ngạo nghễ đáp lời: “Tôi gây chuyện gì rồi hay sao? Tôi có tụ tập người tới nơi này rồi sao? Tôi không có quen biết gì với bọn họ hết!”

“Hơn nữa lại nói, cô nên giảm bớt hành động chụp mũ lên trên đầu của người khác giống như bây giờ đi, thế cục của Thủ đô ra sao, tôi hiểu được rõ ràng hơn so với cô nhiều.”

Lâm Hướng San còn đang chuẩn bị tiếp tục nói chuyện, bên cạnh đột nhiên lại truyền tới giọng nói của một lão già: “Cô Hướng San, chúng ta nên về nhà thôi.”

Một lão giả chắp tay đứng ở phía trước cửa của một chiếc SUV bảy chỗ, sau lưng còn có cả mấy tên Vệ sĩ đang đứng nghiêm chỉnh.

“Cao Vũ, anh…” Lâm Hướng San đột nhiên rơi vào sửng sốt một chút, sau đó cô ta không nhịn được mà quay đầu nhìn về phía Cao Phong.

“Không sao, tôi có thể giải quyết được.” Cao Phong vừa nói vừa thản nhiên vẫy tay.

Lâm Hướng San tỏ ra do dự trong mấy giây, cuối cùng cô ta vẫn nâng bước chân, đi về phía lão già kia.

Đến cuối cùng thì, Lâm Hướng San chẳng qua cũng chỉ là vừa mới quen biết với Cao Phong được chừng mấy giờ đồng hồ, cũng không thể được xem là quan hệ bạn tốt sâu xa đến như thế nào.

Hơn nữa nhìn thái độ của lão già nhà họ Lâm kia thì, trên căn bản, ông ta cũng không hề có ý định sẽ đi lên giúp đỡ Cao Phong giải vây.