Rể Quý Rể Hiền

Chương 1763



Chương 1763

Nhìn động tác thì giống như tùy ý, nhưng trên thực tế lại là cố ý làm cho Cao Phong nhìn.

“Chao ôi, anh Khang lại đổi xe, lần này là G-Class à, nghe nói phải hơn mười tỷ đúng chứ?” Mấy người thanh niên không ngừng chặc lưỡi xuýt xoa nói.

“Phiên bản động cơ mới nhất, giá lăn bánh là mười sáu tỷ năm trăm triệu, nhưng người ta cho tôi mặt mũi, mười lăm tỷ, không đáng bao nhiêu tiền.” Lý Hiểu Khang cố làm ra vẻ không thèm để ý, vẫy vẫy tay nói.

“Mười lăm tỷ sao!” Mấy người thanh niên lại hít hà thán phục thêm một lần nữa.

Trên mặt của mấy cô gái ở bên kia cũng đầy vẻ hâm mộ, mặc dù gia đình của các cô cũng có điều kiện không kém, nhưng mà cũng không phải là kiểu có thể tùy tiện lái được dòng xe sang giống như Mercedes-Benz G-Class này.

Ngay sau đó, Lý Hiểu Khang lại nháy mắt với my người thanh niên kia.

Chỉ trong một khoảnh khắc sau, mấy tên thanh niên kia cũng lần lượt lấy chìa khóa xe của chính mình ra.

Ngắn ngủi mười mấy giây, toàn bộ những người đang vây xung quanh ở bốn phía trước mặt của Cao Phong đều phô bày chìa khóa xe lên trên bàn.

Tuy nói rằng xe của những người khác đều không bằng chiếc Mercedes-Benz G-Class kia của Lý Hiểu Khang, nhưng giá cả cũng đều trên năm tỷ.

Ít nhất bọn họ cũng cho rằng bản thân mình có mặt mũi hơn so với người ngồi xe của phụ nữ đến như Cao Phong.

Bảy tám người thanh niên, cộng thêm Cao Phong là gần mười người.

Nhưng ngoại trừ một mình Cao Phong, ở trước mặt chỉ có ly rượu, còn lại trước mặt của những người khác đều là chìa khóa xe sang, thuốc lá đắt tiền, thậm chí bật lửa cũng là bật lửa của Zippo.

Sự so sánh rõ ràng như vậy, nếu như đổi lại thành người bình thường, sợ là đã sớm xấu hổ đến mức không còn đường lui, chỉ hận không thể tìm được một cái lỗ để mà chui vào.

Đám người Lý Hiểu Khang cũng cảm thấy Cao Phong hẳn là cũng sẽ có suy nghĩ giống như vậy.

Nhưng, điều làm cho bọn họ bất ngờ là, vẻ mặt của Cao Phong vẫn không thay đổi, tựa như không bị chuyện này ảnh hưởng chút nào vậy.

“Chị San, ngay cả một chiếc xe mà Cao Vũ này cũng không có sao?” Cô gái có mái tóc dài nhỏ giọng hỏi một câu.

“Anh ấy…” Lâm Hướng San nghe hỏi thì sửng sốt một chút, sau đó lập tức phản ứng lại, nói: “Anh ấy có, hôm nay không lái ra ngoài mà thôi.”

Mấy cô gái liếc mắt nhìn nhau, mỗi người đều thấy được từ trong mắt của đối phương một tia suy nghĩ sâu xa.

“Hơn nữa, anh ấy cũng không phải là người Thủ đô bản địa, cho nên cũng không lái xe đến Thủ đô bên này.” Lâm Hướng San lại giải thích một câu.

Cô ta cảm thấy, Cao Phong có thể biết Khổng Duệ Chí, vậy thì khẳng định cũng không phải hạng người bình thường gì, nhất định là cũng vẫn có thể mua được một chiếc xe.

Nhưng mà, mấy cô gái này cũng không biết Cao Phong có quen biết với Khổng Duệ Chí, cho nên tất cả đều cảm thấy Cao Phong là một tên chuyên đào mỏ, thứ mà mấy tên đào mỏ coi trọng cũng chỉ là tiền của Lâm Hướng San.

“Các chị em ơi, không phải là bọn em nói chị, nhưng mà muốn tìm bạn trai thì cũng phải tìm người môn đăng hộ đối.”

“Dù là không thể có được sự trợ giúp gì cho nhà của mọi người, nhưng mà ít nhất cũng không thể kéo chân sau của mọi người chứ…” Mấy cô gái lại “Tốt bụng” lên tiếng khuyên bảo Lâm Hướng San một lần nữa.

Lâm Hướng San khẽ cau mày, gật đầu bày tỏ chính mình cũng tự biết được điều này, sau đó bỏ qua chuyện này tìm một đề tài khác.

“Người anh em, anh cũng không mang theo chìa khóa xe hay sao?” Lý Hiểu Khang cố ý hỏi Cao Phong.

“Tôi không có xe ở bên này.” Cao Phong trả lời theo đúng sự thật.

“Mua một chiếc đi, không phải người bản xứ cũng không sao, sang tên nhà, lắp biển số xe gì gì đó, tôi giúp anh.” Tên thanh niên cắt tóc đầu đinh kia lại vung tay lên nói.

“Tạm thời vẫn chưa có ý định này.” Cao Phong nhẹ giọng trả lời một câu.

Trong nháy mắt, Lý Hiểu Khang cảm thấy có chút không thú vị, vung tay nói: “Uống rượu uống rượu, nếu như người anh em anh đã không lái xe, vậy thì nói gì cũng phải uống chút chứ.”

Cao Phong do dự một chút, giọng nghiền ngẫm hỏi: “Buổi tối mọi người không có chuyện gì đúng chứ?”

“Không có chuyện gì, làm sao thế?” Lý Hiểu Khang có chút nghi ngờ hỏi.

“Không có chuyện gì thì tốt, tôi sợ sẽ khiến các người uống say, làm trễ nãi công việc của các người.” Cao Phong cất giọng nghiêm trang trả lời.

“Phì!”

Tên thanh niên cắt tóc đầu đinh kia vừa mới uống một hớp rượu, nghe được câu này thì chỉ trong nháy mắt lại phun hết ra bên ngoài.