Rể Quý Rể Hiền

Chương 1772



Chương 1772

Động tác tầm thường không có gì đặc sắc này, rõ ràng là sẽ không khiến người khác chú ý đến.

Nhưng mà lúc này, Cao Phong lại dùng một lời thức tỉnh người trong mộng, cho nên Lâm Hướng San không tự chủ được mà sẽ suy đoán xem những động tác này của Cao Phong sẽ đưa đến kết quả có ý nghĩa gì!

“Tôi biết rồi, anh muốn nói là những tờ khăn giấy kia!”

Trên mặt của Lâm Hướng San tràn đầy vẻ không hiểu được, trợn to hai mắt, đầu tiên là kêu lên một tiếng, sau đó lại rất nhanh hạ thấp giọng xuống, nói: “Ý của anh là, anh nhổ rượu ra khăn giấy, sau đó lại ném khăn giấy đi?”

Khóe miệng của Cao Phong hơi cong lên, gật đầu cười nói: “Cũng không phải là toàn bộ, nhưng phần lớn đã nhổ ra rồi.”

“Trời ơi!” Lâm Hướng San đưa tay sờ đầu của Cao Phong một cái, lẩm bẩm nói: “Cái đầu này của anh có cấu tạo như thế nào vậy chứ? Lúc đó chính tôi cũng đã bị anh lừa luôn rồi!”

Lâm Hướng San càng nghĩ càng buồn cười, Lý Hiểu Khang được xưng là lão luyện trên bàn rượu kia cũng đã bị Cao Phong lừa cho xoay vòng vòng luôn sao?

Tuy nói loại phương thức uống rượu này của Cao Phong có chút không chính trực, nhưng Lâm Hướng San lại không nhịn được nỗi buồn cười.

“Này đúng thật là thông minh mà! Tôi thật sự còn cho rằng anh đang ngang ngược uống với bọn họ mười ly rượu đầy, vậy thì chỗ đó chắc chắn phải nhiều hơn hai lít, rất tổn hại đến thân thể!” Lâm Hướng San phì một tiếng, bật cười.

Sau đó, Lâm Hướng San vô cùng hiếu kỳ về phương pháp của Cao Phong, nhanh chóng rút ra hai tờ khăn giấy, đưa cho Cao Phong nói: “Anh biểu diễn cho tôi xem một lần, tôi muốn trực tiếp xem qua một chút, thuận tiện học tập cách làm.”

“Cái này, hay là thôi đi…” Cao Phong có chút do dự.

“Biểu diễn cho tôi xem một lần, chuyện lúc trước coi như xóa bỏ!” Lâm Hướng San kiên trì nói.

“Vậy, được rồi…” Cao Phong dừng một chút, lúc này mới gật đầu đáp ứng, sau đó đưa tay nhận lấy hai tờ khăn giấy, hơi gập nếp lại.

Ngay sau đó, Cao Phong cũng không ngại ngậm lấy một hớp nước từ chiếc vòi nước, sau đó cầm khăn giấy lên lau khóe miệng.

Tở khăn giấy trong tay nháy mắt bị ướt, nhưng nếu không nhìn kỹ thì hoàn toàn sẽ không nhìn ra được bất kỳ sơ hở gì.

Cao Phong tiện tay ném khăn giấy vào trong thùng rác, hết thảy đều được làm một cách vô cùng tự nhiên, trên thực tế sẽ không khiến cho người khác nghi ngờ.

Nếu như không phải là Lâm Hướng San đã biết trước điều này, thì cô ta cũng tuyệt đối sẽ không phát hiện ra được!

“Trời ơi, thật tài tình, làm sao mà anh nghĩ ra được thế, ha ha ha!”

Lâm Hướng San nhìn xong thì vô cùng thán phục, sau đó lại không nhịn được mà cất giọng ha ha cười to.

“Khụ, buồn cười đến như vậy sao?” Cao Phong có chút nghẹn lời, nói.

Anh chỉ là không muốn uống rượu cùng với Lý Hiểu Khang bọn họ thôi, nếu như là uống rượu cùng với Long Tuấn Hạo bọn họ, vậy thì đương nhiên là có bao nhiêu uống bấy nhiêu.

Hai lít rượu cao độ quả thật không ít, nhưng dựa vào tửu lượng của Cao Phong, cũng không tới mức nằm xuống tại chỗ.

“Không phải, trước hết anh cứ để cho tôi cười một trận đã, ha ha ha…” Lâm Hướng San cười một trận đau bụng, sau đó thở hổn hển nói: “Chẳng qua là tôi bỗng nhiên nghĩ đến, vẫn may là rượu mà các người uống là rượu trắng, nếu như là rượu vang, như vậy thì anh chỉ cần vừa nhổ ra, khăn giấy trong nháy mắt cũng sẽ biến thành màu đỏ, vậy thì không biết là sẽ có bao nhiêu đặc sắc nữa, ha ha!”

“Khụ…” Cao Phong liên tưởng đến hình ảnh mà Lâm Hướng San vừa nói, sau đó cũng không nhịn được mà cảm thấy có chút buồn cười.

“Được rồi được rồi, anh không sao là được, hại tôi lo lắng vô ích.”

“Chúng ta nhanh đi về đi, đợi tôi thanh toán xong chúng ta cũng sẽ nhanh chóng đi về thôi, tôi thấy bọn họ cũng đã uống đến không được rồi.” Lâm Hướng San xua tay nói, sau đó lập tức muốn đi ra ngoài.

“Cô tính tiền? Lúc bọn họ đặt phòng riêng rồi gọi đồ ăn cũng không tính tiền trước sao?” Cao Phong có chút nghi ngờ hỏi.

Thời điểm mà bọn họ đến, phòng đã được đặt xong, rượu cùng các loại đồ cũng đã được đưa lên, Cao Phong còn tưởng rằng, Lý Hiểu Khang bọn họ đã trả tiền hết cả rồi.

“Không có, mỗi lần tụ họp đều là do tôi trả tiền, tôi cũng nói bọn họ không cần trả tiền.” Lâm Hướng San không thèm để ý chút nào nói.

Cô ta luôn cảm giác điều kiện gia đình của mình coi như cũng không tệ, cho nên có thể không để cho bạn bè phải tốn kém, thì sẽ không để cho bọn họ tốn kém.

“Mỗi lần đều là cô trả?” Cao Phong khẽ cau mày.

“Đúng vậy, như thế nào?” Lâm Hướng San trả lời một cách đương nhiên.

Tựa như việc cô trả tiền cho đám người Lý Hiểu Khang là việc đương nhiên phải như thế vậy.