Rể Quý Rể Hiền

Chương 1784



Chương 1784

“Cậu Vũ, cậu tới nơi này ăn cơm mà sao không thông báo cho tôi một tiếng, tôi sẽ dẫn theo tất cả nhân viên đi đón cậu!”

Ngô Quý Sơn vội vàng đi lên, vươn hai tay ra, cầm lấy bàn tay của Cao Phong, nói: “Cậu Vũ, kẻ hèn Ngô Quý Sơn, phụ trách hết thảy công việc của Khách sạn Hoàn Thịnh.”

Còn về thân phận phía sau, Ngô Quý Sơn lại không nói tiếp nữa, dẫu sao có mấy lời, không thích hợp để cho quá nhiều người nghe được.

“Đế?” Cao Phong hờ hững hỏi.

Ngô Quý Sơn vội vàng hạ thấp giọng, trả lời: “Phong…”

Trong nháy mắt, vẻ mặt của Cao Phong cũng trở nên dịu xuống, cười nói: “Cực khổ rồi.”

“Không không không, cậu Vũ, đây là vinh hạnh của Quý Sơn!” Ngô Quý Sơn vội vàng khoát tay nói.

Chỉ có hai người bọn họ biết được ý nghĩa chân chính trong một tiếng “Khổ cực rồi” này mà thôi.

Người phụ trách của Khối Tập đoàn Đế Phong ở các địa phương, ai ai cũng đều là người xa rời quê hương, trong lòng không có lúc nào thôi nhớ tới việc trở về Thành phố Hà Nội sinh sống.

Nhưng bọn họ biết thời cơ chưa tới, cho nên còn ở bên ngoài giữ vững cương vị.

Đám người Lý Hiểu Khang đều nhìn đến sững sờ, ngay cả Lâm Hướng San cũng lộ ra vẻ mặt đầy kinh ngạc.

Khách sạn lớn năm sao Hoàn Thịnh này, có thể làm ăn sôi nổi có tiếng đến như vậy ở Thủ đô, thế lực đằng sau lưng chắc chắn cũng không kém.

Mà Ngô Quý Sơn có thể ngồi lên vị trí Tổng giám đốc của Khách sạn lớn năm sao Hoàn Thịnh này, vậy cũng đủ để chứng minh thân phận và địa vị của ông ta.

Phải nói, trong số những người bạn này của Lâm Hướng San, cũng chỉ có Lý Hiểu Khang dựa lưng vào nhà họ Lê, cho nên mới không sợ Ngô Quý Sơn.

Còn những người khác, ở trước mặt của Ngô Quý Sơn, người nào cũng phải ngoan ngoãn, thật thà.

Bây giờ Ngô Quý Sơn này, một câu hai cậu đều là cậu Vũ, thái độ đối với Cao Phong cũng cung kính, khách sáo đến như thế, ai có thể không sinh lòng kinh ngạc?

Trong một phần nghìn giây, sự giễu cợt và khinh thường trong mắt mọi người đều biến mất không thấy.

Thay vào đó, là vẻ mặt đầy kinh ngạc và hối hận.

Hôm nay bọn họ không chỉ mất đi người bạn như Lâm Hướng San này, mà còn mất đi cơ hội làm quen và kết thân cùng với Cao Phong!

“Cậu Vũ, tôi lập tức bảo người mang loại rượu tốt nhất lên đây, cậu và bạn bè cứ tiếp tục chơi, tùy tiện chơi!” Ngô Quý Sơn rất là hào phóng nói.

“Không cần làm phiền nữa.” Cao Phong uyển chuyển lên tiếng từ chối.

“Không sao đâu cậu Vũ, nơi này chính là sản nghiệp của cậu mà! Nói ra thì tôi mới là người đi làm công cho cậu, cậu đến chỗ của mình sao còn phải khách sáo làm gì?” Ngô Quý Sơn cười nói.

Lời này vừa mới thả ra, mọi người lần nữa kinh ngạc không thôi.

Khách sạn lớn năm sao Hoàn Thịnh có tiếng ở Thủ đô này, vậy mà lại là sản nghiệp của Cao Phong?

Trò đùa xuyên biên giới gì đây?

Trước không nói những cái khác, chỉ nói giá trị bây giờ của Khách sạn lớn năm sao Hoàn Thịnh này, sợ là cũng phải lên đến con số hàng nghìn tỷ không kém hơn.

Vậy chẳng phải cũng là nói, tài sản của Cao Phong lên đến hàng nghìn tỷ hay sao?

Thằng nhà quê ngoại tỉnh nghèo hèn, vô dụng và thấp kém mà bọn họ coi thường, lại là một tỷ phú nghìn tỷ?

Cái này không thể nào, những lời này nhất định cũng chỉ là lời nói khách sáo mà Ngô Quý Sơn thuận miệng nói ra thôi!

Chỉ có Lâm Hướng San là hơi nheo mắt lại, nhìn về phía Cao Phong.

Bây giờ cô ta còn nhớ ra một chuyện.

Ban đầu, vào thời điểm khi mà cô ta và Cao Phong cùng đi ra khỏi trạm xe lửa, lúc Cao Phong đối mặt với Lê Tiểu Quyền đã từng nói một câu.

Chỉ cần nói cái tên Cao Vũ của tôi ra bên ngoài, tất cả người trong thiên hạ này đều sẽ cúi mình xưng thần, cần gì phải núp ở phía sau lưng của một người phụ nữ cơ chứ?

Ban đầu khi nghe được những lời này của Cao Phong, không chỉ là Lê Tiểu Quyền cảm thấy anh ngông cuồng, ngay cả Lâm Hướng San cũng cảm thấy Cao Phong đang kéo da hổ làm làm trống hát chèo.

Rồi sau đó, Khổng Duệ Chí xuất hiện, điều đó đã khiến cho Lâm Hướng San rất là kinh ngạc.

Cho tới bây giờ Ngô Quý Sơn xuất hiện, càng làm cho Lâm Hướng San cảm thấy, Cao Phong, nói không chừng thật sự không phải là đang khoác lác.

Chẳng lẽ đối với vài người mà nói, thật sự là “Không lo lắng con đường phía trước không có tri kỷ, trên đời ai lại không biết vị quân vương” hay sao?