Rể Quý Rể Hiền

Chương 1796



Chương 1796

“Chỉ có một mình nơi này là nơi đổ thạch của Nội Thành, cấp trên cũng đồng ý cho phép kinh doanh vì việc này sẽ làm cho bọn họ quản lý dễ hơn.”

“Đừng coi thường mấy viên đá xấu xí, cẩn thận bên trong nó lại có phỉ thúy cực phẩm thì sao.”

Khổng Duệ Chí vừa nói vừa gọi Cao Phong xuống xe rồi hai người đi về phía khi đan cư.

“Còn lại sao lại ở nơi kín đáo như này thì chắc cahwns nosex có nguyên nhân.”

“Việc đổ thạch ở Việt Nam được coi là một ngành nghề kinh doanh hợp pháp, nhưng nếu từ đổ thạch mà chuyển sang đánh bạc thì nó sẽ thành phạm pháp.

“Ví dụ như những người bán đá kém chất lượng, hoặc là một đánh chết một số người ngay tại chỗ, nhưng chuyện đó chỉ để che giấu người khác thôi.”

Khổng Duệ Chí giải thích rất rõ ràng, còn Cao Phong vừa nghe vừa suy nghĩ rồi gật đầu.

“Cậu Phong, chúng ta không có cách nào để thay đổi cả, đây cũng giống như trường học đang giáo dục học sinh.”

“Nhưng mà có một số người lợi dụng nhà trường để thực hiện những hành vi sai trái, việc này nhà trường không sai mà do có một số người không kiểm soát được lòng mình.”

“Đúng vậy, lòng người là khó lường nhất.” Cao Phong gật đầu một cái, trong lòng anh hơi xúc động.

Khổng Duệ Chí và Cao Phong đi đến trước của của một ngôi nhà thf hai người không nói chuyện gì nữa.

“Cốc, cốc cốc!” Sau khi Khổng Duệ Chí gõ cửa gỗ ba lần sau đó ông ta gõ mạnh một cái.

Cao Phong không biết không phải ai cũng có thể đi vô nơi này cần anh không nói gì cả.

Một lúc sau có hai người đàn ông cao to mặc đồ đen xuất hiện.

“Hai người muốn tìm ai?” Một người đàn ông trầm giọng hỏi.

“Tôi muốn tìm Thạch Lỗi.” Khổng Duệ Chí bình tĩnh trả lời.

“Ông tìm ông Duệ Chí để làm gì?” Một người đàn ông cao to khác đi lên một bước hỏi.

“Câu nói với Thạch Lỗi là ngọn núi giả nhà tôi đang bị cạn nước.” Khổng Duệ Chí xua tay một cái nói.

“Hòn ní giả làm sao có nước chứ?” Người đàn ông hỏi lại.

Khổng Duệ Chí không kiên nhẫn lắm, nhưng ông ta vẫn nói: “Có thể trong đá đó có thứ gì tốt thì so.”

Nghe thấy câu này thì một người đàn ông trong hai người đẩy của phòng ra, cung kính nói: “Mời hai người!”

Khổng Duệ Chí hừ lạnh một cái, sau đó ông ta đẫn Cao Phong đi vào trong sân.

Cánh cửa sau lưng anh nhanh chóng bị đóng lại.

“Phải nói hết tất cả ám hiệu, bọn họ đúng là quá cẩn thận.” Cao Phong đột nhiên cười một cái.

“Đúng vậy, mỗi lần đi vào đều phải đọc ám hiệu, thật là phiền phức.” Khổng Chí Duệ không nhịn được nói một câu.

“Hai người hãy cẩn thận chèo thuyền! Xin hai người đừng để ý.”

Đột nhiên trong thuyền chuyền ra một tiếng cười cắt đứt lời nói của Khổng Duệ Chí.

Trong nháy mắt Khổng Duệ Chí thay đổi nở một nụ cười: “Câu này để ý! Câu này để ý.”

Sau đó hai người Khổng Duệ Chí và Cao Phong đi vào trong nhà, lập tức có một người đi đến chùm nên đầu hai người một tấm vải đen.

Cao Phong hơi nhíu mày, Khổng Duệ Chí vội vàng giải thích cho anh: “Cậu Phong, nhập gia tùy tục, nhập gia tùy tục, nên bây giờ chúng ta phải sống theo hoàn cảnh.”

Nghe thấy Khổng Duệ Chí nói vậy thì Cao Phong tahr lỏng, để cho những người bên cạnh buộc tấm vải đen lên mắt mình.

Rất nhanh lại có một làn gió thổi thoáng qua bên cạnh hai người Cao Phong và Khổng Duệ Chí.

Chắc chắn đó là một cô gái.

“Mời hai người cầm chắc thứ này.” Một giọng nói dễ nghe của cô gái phát ra, sau đó Cao Phong cảm thấy trên bàn tay mình đang có một bàn tay nhỏ bé cầm lên, hơn nữa cô ta đang đưa một sợi dây thừng cho anh.

“Hai vị, đợi tí nữa các người đi theo sợi dây thừng này nha, tôi sẽ dẫn hai người đến hội trường.” Cô gái nói thêm một câu.

“Dắt dê đi?” Cao Phong hơi im lặng rồi nói.