Rể Quý Rể Hiền

Chương 1812



Chương 1812

Làm sao cô ta dám công khai đối đầu với Thương Tuấn Hồng?

Trong lòng mọi người trên khán đài đều vô cùng kinh ngạc.

Trước đó đã có một con nghé không sợ cọp là Cao Phong, dám thách thức Thương Tuấn Hồng, trong nháy mắt lại có một cô gái thách thức anh ta?

Hôm nay Thương Tuấn Hồng không xem ngày khi đi ra ngoài à?

Lê Tiểu Quyền trừng ông lão một cái, sau đó quay về nói với Thương Tuấn Hồng: “Cậu Hồng, bây giờ chúng ta làm gì?”

Thương Tuấn Hồng cúng liếc nhìn cô gái mặc áo đen với anh mắt không tốt, nhưng anh ta không có ấn tượng gì với cô ta cả, anh ta chưa gặp cô ta ở Nội Thành.

“Tiếp tục đấu giá.” Thương Tuấn Hồng hừ lạnh nói.

Đã đến nước này, anh ta cũng không muốn ném mặt mũi mình xuống đây.

Lê Tiểu Quyền nhận lệnh, sau đó giơ tay hô: “Cậu Hồng của chúng tôi trả chính triệu tám trăm tỷ!”

“Mười triệu năm trăm tỷ!” Không đợi mọi người cảm thán thì một giọng nói trong veo vang lên, đó chính là giọng nói của cô gái kia.

Lần này cả Cao Phong cũng cảm thấy kinh ngcaj, anh nhìn vè phía cô gái mặc quần áo đen kia.

Trong lúc giao nhau, ánh mắt của Cao Phong và cô gái kia chạm nhau một cái, nhưng mà rất nhanh ánh mắt cô gái đã chuyển sang chỗ khác.

Mà từ đôi mắt của cô ta làm cho Cao Phong cảm thấy đây là một cô gái rát lạnh lùng và mạnh mẽ.

Điều này làm cho Cao Phong thở dài, Nội Thành đúng là nơi giấu người tài!

Gia nên tới mười triệu năm trăm tỷ thì người quản lý hội trường đã bảo nhân viên ra quan sát quá trình đấu giá.

Dù sao, đây là một số tiền quá lớn nên bọn họ phải ra làm chứng.

“Đẹt mịa!” Lê Tiểu Quyền sững sờ, mọi người xung quanh thì kinh ngạc.

Mười triệu năm trăm tỷ rồi?

“Mười triệu hai trăm hai năm tỷ?” Thương Tuấn Hồng đi lên phía trước, giọng nói lạnh lẽo vang lên.

Anh mắt anh ta uy hiếp nhìn về phía cô gái mặc bộ đồ đen kia.

Sau đó Thương Tuấn Hồng uy hiếp nhìn về phái Cao Phong ở trên đài.

Giống như nếu Cao Phong không bán viên đá mao lỉu này cho anh ta thì anh ta sẽ trả thù Cao Phong vậy.

“Mười bốn triệu tỷ!” Người con gái áo đen càng ra giá, cô ta trực tiếp tăng thêm một triệu bảy trăm năm mươi tỷ, không cho Thương Tuấn Hồng có đường lui.

“Cô!” Thương Tuấn Hồng cắn răng, anh ta nhớ kỹ cô gái mặc áo đen này vào trong lòng.

Đồng thời anh ta phải bỏ cuộc đấu giá này.

Mười năm triệu bảy trăm năm mươi tỷ nhà họ Thương có thể đưa cho anh ta, nhưng số tiền đó không phải để anh ta tiêu hoang như này.

Dù sao thì khối sợi vàng này có giá trị nhưng nó chưa được cắt hết.

Đây là cuộc đánh cược, có thể lên thiên đường hoặc xuống địa ngục, không ai có thể biết trước được cuối cùng nó như thế nào.

Ánh mắt Lê Tiểu Quyền lộ ra vẻ dữ tợn, anh ta giễu cợt nói: “Cao Phong, tôi giới thiệu cho anh biết một chút, đây là cậu Hồng, là con trai lớn của bôn dòng họ nhỏ ở Nội Thành, anh tự lượng sức mình đi.”