Rể Quý Rể Hiền

Chương 1824



Chương 1824

Vẻ mặt của ông già kia bình tĩnh, thật ra trong lòng anh không có hy vọng gì về viên đá này.

Thật ra bởi vì vừa nãy Cao Phong đã chắc chắn, trong đá có sợi vàng, anh càng nói thì càng làm cho ông ta không có hy vọng.

Vì không có cái gì có thể chắc chắn một trăm phần trăm ra loại ngọc quý được.

“Ông chủ, ông muốn cắt như nào?” Thầy cắt đá hỏi.

Theo bản năng ông ta nhìn Cao Phong một cái, nhưng mà Cao Phong cũng không có ý định cho ông ta lời khuyên, mag anh đang nói chuyện gì đó với Khổng Duệ Chí.

“Vậy thì cắt một đao ở giữa đi!” Ông già hạ quyết tâm.

Dù sao ông cũng không hy vọng vào viên đá này nhiều, chẳng qua ông mất bảy triệu tỷ để mau có nên ông ta cảm thấy không cam tâm.

Thầy cắt đá gật đầu một cái, sau đó bật máy cắt đá của mình lên chuẩn bị cắt.

Mà lúc này Lê Tiểu Quyền và Thương Tuấn Hồng cũng đi đến đây.

Đi bên cạnh bọn họ là một anh nhân viên, trong tay đang đẩy một chiếc xe đẩy nhỏ.

Bên trong xe đẩy có bảy tám viên đá thô ráp, rõ ràng là do Thương Tuấn Hồng mua lại.

Xem ra Thương Tuấn Hồng và Lê Tiểu Quyền đã chuẩn bị chiến thắng với số lượng đá này!

Càng có nhiều mao liều thì tỉ lệ ra ngọc cũng càng lớn.

“Nhìn cái gì? Tí nữa tôi sẽ cho anh xem sợi tơ vàng là gì.” Lê Tiểu Quyền trợn mắt nhìn Cao Phong một cái.

Bây giờ anh ta rất hận Cao Phong, giống như Cao Phong cướp mất vợ của anh ta vậy.

Nếu không phải bởi vì Cao Phong thì Thương Tuấn Hồng sẽ không đánh Lê Tiểu Quyền ở trước mặt nhiều người như vậy!

Cao Phong cười lạnh một tiếng, sau đó anh thu hồi ánh mắt, nhìn về phía đài cắt đá.

Bây giờ thầy cắt đá đã cắt ra một khối nguyên thạch to bằng cái bát ra làm đôi, mọi người nhìn vào thì thấy hai bên là một mảnh màu trắng xám, không có màu xAnh Cao.

Cô gái mặc quần áo đen hừ lạnh một tiếng, cô ta đã sớm biết sẽ có kết quả này.

“Anh dám nói loại này có sợi tơ vàng, ai tin anh mới là đồ ngu.”Cô gái mặc quần áo đen liếc qua Cao Phong đang đứng phía xa rồi hừ lạnh một cái nói.

“Ha ha ha! Cắt hư, ngay cả một khối ngọc bé cũng không có.” Lê Tiểu Quyền không nhịn được cười nhạo một trận.

Ông gia kia cũng thở dài một cái, trong lòng ông ta hơi tiếc.

Cũng không phải tiếc số tiền bảy triệu tỷ ông ta cho Cao Phong, mà là tiếc cánh làm người của Cao Phong.

Nếu như Cao Phong có thực lực phán đoán được nguyên thạch nào có ngọc quý thì nhất định ông ta sẽ kết bạn với anh.

Nhưng bây giờ ông ta cảm thấy, chẳng qua Cao phong nhờ may mắn mới được khối ngọc tốt.

“Được rồi, hai người cắt hư thì đi xuống đi, đừng làm chậm thời gian của chúng tôi.” Lê Tiểu Quyền khinh thường nói một câu.

Lần này anh ta và Thương Tuấn Hồng đã tìm được bảy tám khối nguyên thạch, ít nhất trong đó sẽ có một khối ngọc quý!

Ông già do dự một chút, đang chuẩn bị đi xuống đài.

“Chờ một chút.” Đúng vào lúc này đột nhiên Cao Phong mở miệng nói, anh nhìn lên trên đài.

“Cao Vũ, anh định làm gì? Chẳng lẽ anh muốn mua khối nguyên thạch hỏng này?” Lê Tiểu Quyền nói một câu.

Ông già kia cũng kiên nhẫn hỏi: “Có chuyện gì vậy cậu bé?”

“Ông bỏ cuộc sớm vậy? Ông cắt thêm một đao nữa đi.” Cao Phong lạnh nhạt nói.

“Cắt thì vẫn thế, lãng phí thời gian, lại còn làm chậm trễ thời gian của bọn này nữa.” Lê Tiểu Quyền hừ lạnh nói.

Những người khác cũng nghĩ như vậy, khối nguyên thạch này không xuất hiện một tí màu xanh nào cả, căn bản nó không có ngọc vậy thì còn cắt làm gì?