Rể Quý Rể Hiền

Chương 1828



Chương 1828

Người so với người sẽ có hơn và hàng so với hàng sẽ có kém.

Thương Tuấn Hồng bình tĩnh nói: “Cắt khối thứ ba!”

Rát nhanh hối thứ ba đã được đưa vào máy đá.

Khối đá nguyên thạch này rất lớn, nó lớn đến mức cần phải hai người thợ mới khiêng được nên bàn đá.

nếu to hơn một tí thì viên đá này cũng không cho vào máy cắt đá này được, phải thay đổi đĩa cắt lớn hơn.

Hau hét mọi người không dám mua loại nguyên thạch lớn như vậy, mà thầy cắt cũng không dám tự ý động đao.

Vì nguyên thạch càng lớn thì giá trị càng đắt.

Bởi vì giá nguyên thạch giống như vỏ trứng vậy, còn ngọc thì giống như lòng dỏ quả trứng.

Chỉ cần không gian của vỏ trứng đủ để cho lòng đỏ ở bên trong ở thì nó sẽ lớn hơn.

Phần này giống với nguyên lý của đá nguyên thạch thô, không gian của viên đá có kích thước bằng ngón tay chắc chắn sẽ không thể có viên ngọc bằng nắm tay.

Nên níu nguyên thạch càng lớn thì có khả năng sẽ có khối ngọc bích rất lớn.

Tuy nhiên chỉ có người trong nghề mới biết ngọc bích rất ít khi xuất hiện ở trên những mao lieu to.

Vì điều kiện tạo thành một khối ngọc rất phức tạp.

Một giả thuyết cho rằng dưới áp suất cao, nếu có một lượng khí lớn vượt qua số nham thạch trên đá hoa cương thì nó sẽ làm chất khô để tạo ra một sản phẩm.

Một giả thuyết khác thì nói dưới tác dụng của các chất xung quanh bị thay đổi, thì những thành non sẽ bị phân giải thành ngọc thạch.

Cũng có người nói do tác dụng của các ứng suất xoắn nén và nhiệt độ thấp va chạm vào nhau, nó làm trường thạch biến thành những phiến lá màu xanh lam với mức độ thấp, sau đó nó biến chất thành ngọc thạch.

Kể cả kết luận như thế nào thì đầu tiên nó phải trải qua rất nhiều năm biến đổi mới có thể biến thành một khối ngọc như này.

Cho nen một khối nguyên thạch có ngọc thạch bên trong cũng phải là một khối đá lâu năm.

Còn đá thô ở bên ngoài nhiều năm sẽ bị mưa gió phủ qua rất nhiều lần, nên chắc chắn bên ngoài mặt đá sẽ bị phân hóa vỡ vụn làm cho thể tích ngày càng nhỏ.

Mà những viên đá to chỉ là những viên đá thô liên đại rát gần, nên cơ hội có ngọc trong nó là rất thấp.

Mặc dù nó không chắc chắn một trăm phần trăm nhưng hầu như mọi người đã ngầm thừa nhận như vậy.

Công đoạn cắt nguyên thạch lón này rất rườm rà nên tốn rất nhiều thời gian.

“Cậu Phong, cậu nghĩ khối này của anh ta có ra ngọc không?” Khổng Duệ Chí không nhịn được tò mò hỏi.

“Chưa đến phút cuối cùng nên không ai chắc chắn được.” Cao Phong nghe giọng trả lời.

Khổng Duệ Chí sững sờ một chút sau đó nói nhỏ: “Cậu có bí quyết độc quyền đúng không, cậu có thể đoán được à?”

“Cần gì bí mật độc quyền, tôi đoán mò.” Cao Phong lắc đầu cười nói.

“Vậy tôi chắc chắn không tin, nhất định câu có kỹ năng nào đó.” Khổng Duệ Chí không tin nói.

Khóe miệng của Cao Phong hơi cong lên, dưới ánh mắt anh hiện nên rất nhiều kí ức.

“Loại ngọc bích này, con được gọi là ngọc Myanmar, phần lớn ngọc được sản xuất ở Myanmar.”

“Năm đó ông tôi đi sang đó làm nhiệm vụ, nên ở đó một khoảng thời gian, ông cũng học được một ít kỹ xảo của người dân địa phương.”

“Khi còn bé tôi hay nghe ông kể chuyện, không ngờ là ông tôi không lừa tôi.” Cao Phong cảm khái nói.

Sự nhìn xa trông rộng của ông cụ Cao làm cho Cao Phong rất nể phục.

Trong cuộc đời còn lại, nếu anh có thể cùng ngồi uống tả và nói chuyện với ông cụ Cao thì có chết Cao Phong cũng không hối tiếc.

Nhưng mà bây giờ anh suy nghĩ lại thì đó là một hy vọng xa vời.