Rể Quý Rể Hiền

Chương 1830



Chương 1830

Thương Tuấn Hồng cũng mở to hai mắt, anh ta chậm rãi nắm chặt bàn tay, trong lòng thở dài một cái.

Khi anh ta nhìn thấy ánh sáng màu xanh lục lần này giống như tâm trạng đang phiền muộn thì đột nhiên lại nhìn thấy một ánh sáng tốt đẹp.

Càng giống như bản thân Thương Tuấn Hồng đi dạo trên sa mạc một thời gian dài, trong khi đang khát nước môi đã nứt hết ra thì đột nhiên có một người đưa cho anh ta một chai bia, việc này làm anh ta vui vẻ.

Cuối cùng cũng ra ngọc rồi!

Thầy cắt đá cũng thở dài một cái, ông ta từ từ cắt theo vết cắt.

Chắc chắn lầm này có ngọc rồi!

Nhưng mà sua khi mọi người nhìn kĩ thì không nhịn được lại thở dài tiếp.

Là ngọc nhưng mà không hẳn là ngọc.

Giữa ngọc và ngọc băng có sự khác nhau rất lớn.

Loại đá này ở bên trong ngọc có rất nhiều đường vân lốm đốm và màu sắc của nó không được trong và sáng.

Như vậy thì giá trị của khối phỉ thúy này giảm đi rất nhiều.

So với khói ngọc có sợi vàng của ông già vừa nãy thì thú này giống như rác vậy.

Có thể nói khối ngọc này cũng có giá trị nhưng không được nhiều lắm.

Thương Tuấn Hồng nắm chặt bàn tay một lần nữa, vừa nãy anh ta mới thở phào nhẹ nhõm trong lòng thì bây giờ anh ta lại cảm thấy bực bội.

Bây giờ anh ta giống như bị mọi người trước mặt đnahs mười mấy cái tát vậy, để cho anh ta cảm thấy không có chỗ nào xả giận.

Có cả sau khối nguyên thạch bị cắt hỏng, không co cái nào ra ngọc.

Vốn dĩ anh ta dang hi vọng giá trị của cái thứ bảy này thì nó lại ra một thứ rác rưởi, loại cảm giác khó chịu này thì ai cũng hiểu.

Suy nghĩ đen số tiền mình đã mất khi mua số đá nguyên thạch này thì Thương Tuấn Hồng lại cảm thấy đau đầu!

“Cậu Hồng, khói này ra ngọc, cậu có muốn cắt tiếp hay là cầm theo?” Thầy cắt đá nhỏ giọng hỏi.

Thương Tuấn Hưng dừng lại một chút, sau đó anh ta bước lên. ném khối nguyên thạch kia vào khu vực nguyên thạch vứt đi.

“Tôi cần nó làm gì!” Thương Tuấn Hồng hừ lạnh một cái.

Ngay cả đống ngọc này có thể có giá trị mấy trục triệu hoặc đến máy trăm triệu thì nó cũng không bằng số tiền anh ta bỏ ra mua đá nguyên thạch.

Vì vậy Thương Tuấn Hồng càng nghĩ càng cảm thấy xấu hổ, cho nen anh không cần để ý đến giá trị của khối ngọc vừa rồi.

Hai mắt của mọi người xung quanh kể cả Cao Phong đều sáng lên.

Thương Tuấn Hồng không cần nó, nhưng bọn họ cần!

Nhưng mà, khu vực rác thải nằm ở phía sau đìa cắt đá, xung quanh lại có lan can bảo vệ và bảo vệ trông giữ nưa, nên bọn họ không thể nào vào đấy được.

“Ông Khổng, đợi tí nữa khi đám người Thương Tuấn Hồng đi xuống thì chúng ta đi lên cắt đá trước.”

“Nhất định phải nghĩ cách nhặt được hai khối ngọc vứt đi kia về.” Ánh mắt của Cao Phong híp lại, trong lòng anh bắt đầu tính toán.

Cái gì gọi là nhặt đồ thừa?

Cho dù Thương Tuấn Hồng dùng số tiền lớn để mua nó mà mở ra được thứ tốt cũng không hồi vốn được.

Còn nhặt đồ thừa chính là mình bỏ ra một số tiền nhỏ nhưng có thể mua được những thứ có giá trị gấp mười, gấp trăm lần.

Nếu người nào đó có thể có được một khối ngọc tốt mà không mất một đồng tiền nào thì người đó mới là chuyên gia phát hiện và nhặt đồ thừa!

“Làm sao vậy cậu Phong, cậu muốn khối ngọc kia?” Khổng Duệ Chí sửng sốt một chút, sau đó suy nghĩ đầu tiên của ông ta là có thể khối ngọc Thương Tuấn Hồng vứt đi ở khu phế thải kia không đơn giản như bên ngoài.