Rể Quý Rể Hiền

Chương 1862



Chương 1862

Có ai là muốn bị đánh không cơ chứ?

Ai mà chẳng biết cảm giác bị đánh đau đớn không dễ chịu chút nào cả!

“Thất thần làm cái gì, lên đi!”

Ngay tại thời điểm mà bọn họ đang do dự, Vi Hào đột nhiên hô to!

Do đã bị Vi Hào ra lệnh khống chế trong một thời gian dài, bọn họ cũng không có bất kỳ hành vi nào dám chống đối cả.

Hiện tại Vi Hào ra lệnh, nên bọn họ chỉ có thể kiên trì, một lần nữa vọt về phía Cao Phong.

Bốp! Leng keng! Răng rắc!

Chỉ một thoáng, Cao Phong đã tiến lên một lần nữa, cùng với mười mấy người còn lại, đánh thành một vòng.

Âm thanh của gậy sắt va chạm với nhau, thỉnh thoảng xen lẫn tiếng đánh đập ngột ngạt, còn có tiếng xương cốt bị đập vang lên răng rắc.

Đương nhiên, cũng có tiếng những người đàn ông kia kêu lên thảm thiết.

Mỗi một âm thanh mà mọi người nghe được, đều khiến mọi người không nhịn được cảm thấy sợ hãi.

Sắc mặt của Vi Hào càng thêm âm trầm, cả người giống như một con sư tử đang nổi giận, bàn tay cũng đang nắm chặt đến phát run.

Mà đám người Thương Tuấn Hồng và Lê Tiểu Quyền, lúc này đã choáng váng hoa mắt.

Bọn họ cũng không nghĩ đến, khả năng chiến đấu của Cao Phong lại khủng bố đến như vậy.

Cho dù là Lê Tiểu Quyền, ban đầu khi ở nhà ga, còn chưa kịp đánh nhau thì Khổng Duệ Chí đã đến.

Cho nên, hai người bọn họ căn bản cũng sẽ không nghĩ đến, Cao Phong lại mạnh mẽ đến như vậy.

Trước đó Lê Tiểu Quyền thậm chí còn nghĩ đến, tìm mười mấy người đi đối phó với Cao Phong một chút, sau đó lấy lại Loại Long thạch ở trong tay Cao Phong về.

Bây giờ suy nghĩ một chút, thì mới thấy ý tưởng này buồn cười đến mức nào.

Bốp!

Theo mỗi lần Cao Phong vung gậy lên là lại có một người đàn ông ngã xuống, giờ phút này còn có thể đứng vững ở trong trận đấu, cũng chỉ còn lại ba người đàn ông mà thôi.

Ban đầu có hơn hai mươi người đàn ông, Cao Phong đã giải quyết gần hai mươi người, chỉ còn sót lại ba người này mà thôi.

Loại chuyện này nếu như không phải là tận mắt nhìn thấy, căn bản không ai nguyện ý tin tưởng.

Nhưng lúc này, sự thật lại cứ như vậy mà xảy ra ở trước mắt của bọn họ, khiến bọn họ không thể không tin.

Còn lại ba tên đàn ông, căn bản lúc này cũng đã không còn tâm tư nào mà đánh đấm với Cao Phong nữa.

Biết rõ là không thể đánh lại, còn muốn đi lên chịu chết, không phải là đồ đần thì là cái gì?

Cho nên, cho dù Vi Hào có ra lệnh đi chăng nữa, thì bọn họ cũng do dự chần chừ không đi lên đánh nhau.

Vi Hào mắng to một tiếng, sau đó bước nhanh về phía Cao Phong.

Đã rất lâu rồi anh ta không phải tự mình ra tay, nhưng hôm nay thực sự là anh ta không thể nhịn được nữa rồi.

Không tự mình ra tay, không có nghĩa là Vi Hào này không thể đánh nhau.

Năm đó anh ta có thể từ một tên côn đồ mà tiến đến vị trí này, có thể đi đến một bước này của hôm nay, là dựa vào là cái gì, chính là dựa vào nắm đấm và khả năng chiến đấu của chính mình!

Có thể nói, Vi Hào có địa vị như ngày hôm nay, là do đánh nhau mà được!

Cho nên, làm sao mà anh ta có thể sợ Cao Phong được cơ chứ!