Rể Quý Rể Hiền

Chương 1873



Chương 1873

Lão già nói vài câu, mang theo một ít khinh thường, cùng sự kiêu ngạo tràn đầy.

Một màn như vậy, khiến cho trong lòng của Cao Anh Hạo cũng không dễ chịu, nhưng cũng không mở miệng nói gì cả.

Trong lòng anh ta, lão già này là do anh ta dùng tiền để mời đến làm việc, nói trắng ra là lão già này đến đây để làm công cho anh ta.

Cho nên Cao Anh Hạo có thể tự mình đến đây tiếp đón, đã coi như là cho ông ta chút mặt mũi.

Không nghĩ tới lão già này lại kiêu ngạo như vậy, lúc này khiến cho trong lòng của Cao Anh Hạo có chút bất mãn.

Lão già không thèm chú ý, quét mắt nhìn một vòng vẻ mặt của tất cả mọi người nhà họ Cao, sau đó từ tốn nói: “Chúng ta đi xuống thôi!”

“Vâng, thưa thầy Hoắc! Sau lưng lão già là năm sáu người nam, nữ, đều chắp tay lên tiếng.

Sau đó, không đợi các hộ vệ của nhà họ Cao hạ boong thuyền xuống, thì năm, sáu người nam nữ này đã thả người nhảy xuống, nhảy từ phía trên của boong tàu xuống dưới.

Đám người Cao Anh Hạo bỗng nhiên trừng to mắt.

Độ cao của cái boong tàu này cách khá xa mặt đất, so với độ cao hai tầng lầu thì còn cao hơn không ít, cũng phải cao đến bảy, tám mét!

Mà bọn họ cứ như vậy tùy ý nhảy xuống?

Bộp! Bộp! Bốp!

Chỉ một thoáng, năm sáu người nam, nữ đã thản nhiên nhảy xuống mặt đất, chân hơi cong một chút, rồi lập tức đứng vững thân thể.

Nhìn thấy một màn này, sự bất mãn trong lòng của Cao Anh Hạo, cũng chậm rãi biến mất một chút.

Những người này, vẫn chỉ là đồ đệ của lão già kia mà thôi, vậy mà đã có thực lực cường đại như vậy?

Vậy thì thực lực của lão già kia, chẳng phải là càng khủng bố hơn?

Quả nhiên, lão già cười nhạt một tiếng, không chút do dự nhảy xuống.

Áo choàng rộng rãi vang lên âm thanh đón gió phần phật ở trên không trung, sau đó lão già đó đã an ổn rơi xuống đất.

Thản nhiên, ung dung, không nhiễm bụi bặm, giống như là giẫm trên đất bằng mà thôi.

Sự ra tay tuỳ ý này, cũng xem như là đã lấy được lòng của đám người nhà họ Cao.

“Ông Hoắc! Hoan nghênh ông Hoặc đến với đảo trung tâm của nhà họ Cao!”

Tên chi thứ nhà họ Cao phụ trách liên hệ với tổ chức nước ngoài kia, vội vàng đi lên cùng với Cao Anh Hạo, tiến lên tiếp đón.

Tên của lão già là Hoắc Võ Đống, đã từng có người đồn rằng, lão già này chính là truyền nhân của võ thuật Hoặc thị Việt Nam, nhưng cũng không có ai làm chứng cho lời đồn này cả.

“Dừng bước!” Bỗng nhiên, một người đàn ông có dáng người cường tráng giống như một ngọn nói nhỏ, cất bước tiến lên, chặn lại bước chân của đám người Cao Anh Hạo.

Cao Anh Hạo khẽ nhíu mày, có chút không vui nhìn tên đàn ông cao to này.

“Trong phạm vi hai mét xung quanh thầy Hoặc, đều là khu vực cấm! Không có sự đồng ý của thầy Hoắc, thì người bên ngoài không được phép đến gần.”

Trên gương mặt của tên đàn ông cao to này cũng rất kiêu ngạo, thản nhiên nói một câu.

Vẻ mặt của Cao Anh Hạo không thay đổi, vẫn mang trên mặt một nụ cười thản nhiên, cũng không mở miệng nói chuyện.

Mà nghe được câu này, sự kiên nhẫn của Cao Anh Hạo đã bị mài mòn gần như không còn.

“Nực cười!” Cao Anh Hạo hừ lạnh một tiếng, nói: “Đảo trung tâm này của nhà họ Cao này chính là lãnh địa của nhà họ Cao tôi, tôi muốn đứng ở đâu, thì đứng ở đó, ai có thể can thiệp?”

“Nơi mà thầy Hoắc ở, thì chính là địa bàn của thầy Hoắc” Tên đàn ông cao to từ tốn nói, giọng nói lạnh lùng như băng không thể nghi ngờ.