Rể Quý Rể Hiền

Chương 1888



Chương 1888

Có rất nhiều người đều đang nghị luận ầm ĩ, thực sự tập đoàn Hà Đô ở nội thành Hà Nội cũng tương đối ít nổi danh.

Tập đoàn này chỉ yên lặng phát triển, rất ít khi tham dự vào công việc của các thế lực lớn trong nội thành Hà Nội.

Dù sao đi nữa thì ở nơi nội thành này mọi người đều phải có quan hệ với nhau, giữa các thế lực với nhau cũng có quan hệ cực kì phức tạp.

Nếu không cẩn thận đứng nhầm đội ngũ, thì có khả năng sẽ gặp phải thảm họa lớn đấy.

Cho nên đối với thái độ bo bo giữ mình của tập đoàn Hà Đô từ xưa đến nay sẽ không cùng thân cận với thế lực nào cả, cũng sẽ không có thái độ quá mức xa lánh.

Tuy nhiên hôm nay lại tới tham dự lễ mừng thọ của dòng họ Gia Cát, cũng đã để cho người ta rất kinh ngạc.

Mấy người rất ít khi gặp của dòng họ Gia Cát đều từ trong nhà đi ra ngoài, đang hướng tới bên này để đi nghênh đón.

Người của tập đoàn Hà Đô tới thì mấy con cái nhỏ trong dòng họ Gia Cát này cũng không dám thất lễ.

Trong lòng Cao Phong hơi nghi hoặc một chút, tập đoàn Hà Đô, không biết ai sẽ đến đây?

Tất cả những vị khách có mặt ở đây đều quay đầu nhìn ra hướng cửa.

Đã thấy một nhóm năm sau người, tất cả đều mặc âu phục, đi giày da, đang từ bên người bước vào đây.

Dẫn đầu đoàn người là người đàn ông trung niên, đầu chải kiểu tóc đại bối, trên mặc thì mặc một bộ đồ vest màu xanh đậm, đi trên đường rất có khí thế.

Chính là người với tư cách làm tổng giám đốc chi nhánh công ty ở nội thành Hà Nội của tập đoàn Hà Đô, địa vị của ông ta không cần phải nói cũng biết.

Chí ít mà nói thì trong này địa vị của rất nhiều người xem ra còn kém hơn ông ta.

“Tổng giám đốc Thi, hoang nghênh tổng giám đốc Thi đến đây!”

Một người trung niên của dòng họ Gia Cát nhanh chóng cất bước tiến lên, chào đón vị khách đến thăm.

“Anh Gia Cát cứ khách khí, vào ngày mừng thọ của ông cụ Gia Cát mà tôi cũng đến quấy rầy một phen, mong các anh không cần ghét bỏ.” Thi Tống Văn hơi hơi chắp tay nói.

“Giám đốc Thi, chuyện này dòng họ Gia Cát của chúng tôi cũng chậm chạp tiếp đón rồi.”

Người trung niên này của dòng họ Gia Cát mang theo mấy người nữa nghênh đón Thi Tống Văn vào bên trong nhà.

Nhưng mà hiển nhiên Thi Tống Văn cũng không biết Cao Phong là ai, cho nên khi đi qua trước mặt Cao Phong, ông ta thậm chí còn không có ý tứ nhìn qua.

Cao Phong cũng chậm rãi thu hồi ánh mắt, Tập đoàn Hà Đô anh cũng chỉ quen biết với Lý Khải Kiệt, quả thực là không quen biết với những người khác.

Nhưng mà, mặc dù Thi Tống Văn là tổng giám đốc công ty chi nhánh tại nội thành Hà Nội của tập đoàn nhưng Lý Khải Kiệt tổng giám đốc phụ trách toàn bộ châu lục, địa vị của anh ta chắn chắn cao hơn Thi Tống Văn không ít.

“Hướng San, chúng ta đi thôi, cũng đừng lãng phí thời gian ở chỗ này. Hôm nay có rất nhiều con cháu ở bên trong nội thành Hà Nội cũng tới đây, chúng ta cũng có thể tìm hiểu nhau một phen.” Lê Tĩnh Văn thúc giục một câu, nói đến đoạn dừng lãng phí thời gian ở chỗ này còn cố ý lườm Cao Phong một chút.

Giống như ở nơi này nói chuyện cùng với Cao Phong, đó chính là hoàn toàn lãng phí thời gian.

“Tĩnh Văn, tôi cùng với Cao Phong ở đây nói chuyện một chút, mọi người cứ đi chơi trước đi.” Lâm Hướng San cười nhạt, uyển chuển từ chối nói.

“Ở đây nới chuyện cùng với anh ta thì có gì tốt nha! Thực sự là, hôm này là cơ hội tốt để kết giao với mọi người đấy, chúng ta là chị em tốt thế nên tôi mới nói như vậy với cậu.”

“Mặc dù Khổng Duệ Chí ở nội thành Hà Nội này cũng có chút mối quan hệ, nhưng mà người nhà họ Lâm cũng không cần đi nịnh bợ anh ta đi?” Lê Tĩnh Văn hơi bĩu môi, trên mặt còn mang theo nét khinh thường.