Rể Quý Rể Hiền

Chương 1894



Chương 1894

Ngay cả Gia Cát Kiến Nguyên nghe xong cũng phải nhíu mày, nếu sự tình được xử lí như vậy, những người bên ngoài sẽ chỉ nói dòng họ Gia Cát ông ta làm việc bất công thôi.

Huống hồ hôm nay lại có nhiều người còn đang xem ở nơi này, tuyệt đối không thể làm như vậy được.

Nếu dòng họ Gia Cát ông ta cho dù là không nhúng tay vào chuyện này, thì cũng không thể làm ẩu như thế được.

“Ông nói để cho tôi đi xin lỗi Lê Tiểu Quyền sao?” Không đợi Gia Cát Kiến Nguyên nói chuyện, Cao Phong liền cau mày nhìn về phía Thi Tống Văn.

“Chàng trai trẻ này, tôi chỉ là vì tốt cho cậu mà thôi.” Thi Tống Văn mỉm cười

Trong mắt ông ta xem ra nếu Cao Phong cùng đối đầu đồng thời nhà họ Lê với nhà họ Thương, vậy thì đơn giản chính là muốn đi tìm chết.

“Tôi cảm ơn vì ông đã tốt với tôi, nhưng…”

“Ông là cái thá gì cơ chứ, mà cũng có tư cách thay tôi quyết định làm việc?” một lời của Cao Phong nói ra, không khí ở trong sân này trong nháy mắt vô cùng yên tĩnh.

Người này chính là Thi Tống Văn tổng giám đốc công ty chi nhánh tại nội thành Hà Nội của tập đoàn Hà Đô, ngay cả Gia Cát Kiến Nguyên cũng phải đối xử khách khí.

Vậy mà Cao Phong lại nói năng lỗ mãng như vậy với Thi Tống Văn, chỉ sợ thực sự muốn ở nơi này gây phiền phức đi?

Quả nhiên, Thi Tống Văn chậm rãi thu liễm lại nụ cười, trong nháy mắt tản ra tia thâm trầm, âm u.

Gia Cát Kiến Nguyên cũng nhẹ nhàng nhíu mày, có chút ngoài ý muốn mà nhìn Cao Phong một chút, trước đó đối với Cao Phong có ấn tượng vô cùng tốt, trong nháy mắt liền không còn gì sót lại.

Ngay tại trước, ông ta còn cảm thấy tâm tính của Cao Phong rất trầm ổn, là một người có thể đào tạo thành tài.

Nhưng bây giờ xem ra, người này hoàn toàn là một người đàn ông lỗ mãng nha!

Coi như trong lòng anh ta có chút bất mãn, cũng không nên nói những lời như vậy.

Dù sao thì Thi Tống Văn là một nhân vật như thế, chính là kiểu người đem mặt mũi thành là thứ quan trọng.

Làm người thì nên học được cách nhìn rõ điểm quan trọng của mọi người, người thức thời mới là trang tuấn kiệt!

Thi Tống Văn nuốt xuống lửa giận đang bốc cháy mạnh mẽ, trầm giọng nói: “Người trẻ này cậu không nguyện ý cho Thi Tống Văn tôi đây mặt mũi sao?”

“Ông ở trước mặt tôi thì còn cái gì là mặt mũi nữa, người đổi trắng thay đen, không hỏi rõ thị phị, còn nghĩ gì có mặt mũi nữa?” Cao Phong đối chọi gay gắt.

“Cậu dám không đem tập đoàn hà Đô để trong mắt, dám không đem Thi Tống Văn tôi để trong mắt sao?” Sự tức giận của Thi Tống Văn đã bùng nổ.

“Tôi ngược lại cũng tương đối hiếu kì, dù sao trước đây tôi cùng với ông cũng chưa từng gặp mặt, chưa từng quen biết.” Cao Phong lắc đầu nghiền ngẫm cười một tiếng.

“Đã như vậy thì vì sao tôi liền phải để ông ở mắt?”

“Ngay cả cấp trên của mấy người, Lí Khải Kiệt ở trước mặt tôi cũng phải gọi tôi một tiếng cậu chủ Vũ!”

“Vậy Thi Tống Văn ông thì tính là thứ gì chứ?’

Sự lạnh lùng trong mắt của Cao Phong bắn ra ngoài, ánh mắt tràn đầy khinh bỉ nhìn Thi Tống Văn, một nháy mắt toàn thân đột nhiên phát ra khí thế.

Một cỗ khí thế mạnh mẽ không gì so sánh kịp, từ trên người Cao Phong phát ra tầng tầng lớp lớp, ngay lập tức làm cho mọi người chung quanh đều chấn động tinh thần.

Cái người trẻ tuổi không có danh tiếng ở trong nội thành Hà Nội này, trên người tại sao lại có thể có khí thế lớn như vậy được?