Rể Quý Rể Hiền

Chương 1902



Chương 1902

Anh cũng nghĩ đến, những người này ở đây có thể lấy ra đồ vật, hẳn là ông cụ cũng đã cất giữ chính đồ vật ấy rồi, cho nên cũng sẽ không có nửa điểm kinh ngạc.

“Đúng như vậy nha! Những người này cũng thật thú vị, không ngừng đưa ngọc thạch phỉ thúy, trên thực tế có thể để cho ông cụ Gia Cát coi trọng, sẽ không quá ba kiện lễ vật.” Khổng Duệ Chí cũng rất bất đắc dĩ.

Cái này cũng thật là may mắn, bọn họ cũng đang đánh cược trên viên cực phẩm Long thạch chủng đã lấy được ở đại hội, bằng không để Khổng Duệ Chí chuẩn bị khối ngọc kia, sợ là đến cả rắm còn không tính.

“Cậu chủ Vũ, nghe cậu nói vừa rồi là có ý tứ gì, cậu đang muốn thông qua ông cụ Gia Cát, đi gặp một chút người của nhà họ Phạm sao?” Lý Khải Kiệt nhìn một chút vào mắt của Lâm Hướng San, sau đó nói nhỏ bên tai của Cao Phong.

“Cũng không tệ, dòng họ Gia Cát cùng nhà họ Phạm, tôi hiện tại cũng không tiếp xúc đến nhà họ Phạm, chỉ có thể lùi lại mà đi làm vài việc khác.” Cao Phong gật cái đầu.

Lý Khải Kiệt suy nghĩ một chút, cũng có chút lực bất tòng tâm.

Thực sự là bởi vì tập đoàn Hà Đô trên cơ bản sẽ không đi tham dự cuộc tranh đấu của các thế lực lớn ở trong nội thành Hà Nội này.

“Cái ông Thi Tống Văn này, ngay cả tôi, ông ta còn dám nghe không nghe lời, ông ta còn dám tự nhiên đứng xếp hàng, thực sự là muốn chết!”

“Dù gì thì tập đoàn của tôi cũng là tập đoàn nước ngoài, đến Việt Nam bên này cũng bắt buộc phải thành thành thật thật, nếu còn dám tham gia vào cuộc phân tranh của những thế lớn lớn ở đây, cái này không phải đi gây sự hay sao?” Lý Khải Kiệt càng nghĩ càng tức giận, cho dù là Thi Tống Văn này không có đắc tội với Cao Phong đi chăng nữa, anh ta khẳng định cũng sẽ thu hồi lại chức vị của ông ta.

“Cậu Jakson đây mới là thông minh thực sự nha.” Cao Phong khẽ gật đầu.

Người kinh doanh luôn chạy theo lợi nhuận, hết thảy đều lấy lợi ích làm trọng đều tốt, bọn họ tuyệt đối sẽ không thể tùy tiện tham gia những cuộc phân tranh của các thế lực được.

Nếu không một khi đã có vẫn đề gì xảy ra thì khẳng định bọn họ là người đầu tiên bị xem như pháo hôi mà đánh chết.

Nhưng mà, Lý Khải Kiệt chính là loại người thích bo bo giữ mình, vậy mà có thể nguyện ý vì Cao Phong mà đi đắc tội với người bên ngoài, càng làm cho trong lòng của Cao Phong thêm cảm động.

“Cậu chủ Vũ, anh đừng dùng loại ánh mắt này nhìn tôi, bời vì tập đoàn Hà Đô cùng với khối tập đoàn Đế Phong đều là người một nhà, cho nên sẽ không có chuyện xếp hàng hay không xếp hàng.” Lý Khải Kiệt bắt gặp ánh mắt có chút không đúng của Cao Phong, lúc này liền cười nhẹ, nói nhỏ bên tai của Cao Phong giải thích một câu.

“Chén rượu này tôi xin kính cậu chủ Jackson.” Cao Phong cũng không có nhiều lời, một chén rượu này đã đủ đại biểu hết thảy.

Hai người cùng nhau chạm cốc, một tiếng va chạm thanh thúy vang lên, sau đó hai người đều là một hơi uống hết cạn sạch rượu.

Trong quá trình tặng quà, người người đều nói những lời êm tai, đương nhiên là cũng muốn giới thiệu một chút về đồ tốt mà mình mang lên.

Nhưng mà, từ đại hội đổ thạch trở về sau, tầm mắt của Cao Phong cũng đã cao lên không ít.

Có rất nhiều lễ vật mừng thọ ở đây đều làm cho Cao Phong chướng mắt, chứ đừng nói đến người chơi ngọc lâu dài như ông cụ Gia Cát.

Dựa vào nét mặt của ông cụ là có thể nhìn ra, ông đối với mấy vị khách mời này tới tặng lễ vật, cũng chỉ là mỉm cười lịch sự đáp lại mà thôi.

Nhưng mà khi có một người đưa lên một khối phỉ thúy loại Kim ti, mặc dù phẩm chất không cao, nhưng cũng đã đủ để làm cho tất cả mọi người ở trong sân phải kinh diễm.

Ngược lại cũng để cho ông cụ Gia Cát phải khẽ khom người lại, thậm chí còn nói thêm một câu nữa.

Điều này đã khiến cho người trung niên dâng lễ vật là khối phỉ thúy loại Kim ti kia có chút cảm giác được coi trọng mà hoảng sợ, thời điểm lúc đưa xong hạ lễ xuống đi đường đều có chút không được ổn định.

“Ha ha, đúng là rác rưởi mà.” Lê Tiểu Quyền cười lạnh một tiếng, giọng điệu lúc này tràn đầy khinh thường.

Hiện tại bọn họ đã có cực phẩm phỉ thúy Băng chủng trong tay, cho dù người khác đưa lên lễ vật gì lên, bọn họ tự nhiên cũng sẽ chướng mắt.