Rể Quý Rể Hiền

Chương 1949



Chương 1949

Cằm là bộ phận tương đối yếu ớt mỏng manh, người bình thường mà bị tác động vào đấy chút thôi, lập tức sẽ bị va vào răng, khiến cho đầu óng choáng váng.

Cuồng Ngưu mặc dù thể chất cực kỳ cường tráng, nhưng khi bị Cao Phong liên tục ba phát đấm vào cùng một nơi, cũng có chút gì đó không chịu nổi.

“Bụp! Răc rắc!”

Cú đấm thứ tư tung ra một cách mạnh mẽ, chỉ nghe răng rắc một tiếng, Cái cằm của Cuồng Ngưu bị đấm cho đến nỗi trật khớp.

“Hả! Sao có thể như thế được? Anh ta không phải là đã bị đánh cho chẳng còn chút sức lực rồi hay sao?”Ông Ngô bỗng nhiên trợn tròn mắt, lẩm bẩm trong miệng.

“Vừa rồi Cuồng Ngưu giống như đang cười nhạo anh ta cái gì đó, mà Cao Phong lợi dụng lúc Cuồng Ngưu phân tâm, đánh vào nhược điểm ở phía trên của Cuồng Ngưu”. Phạm Thanh Nhiên từ từ giải thích.

Sau khi nói xong hai tay liền giữ vào cửa kính xe, trợn to mắt lại nhìn về phía trong hẻm nhỏ.

“Cái này… trong tình huống này sao anh ta có thể đánh lại cơ chứ?” Ông Ngô gãi gãi đầu vài cái, khắp khuôn mặt tràn đầy sự khó hiểu.

Là một võ sĩ chính hiệu cho nên so với Phạm Thanh Nhiên thì ông ấy có thể nhìn nhận một cách sâu sắc hơn cô rất nhiều.

Những thứ mà Phạm Thanh Nhiên không thể thấy, không thể hiểu thì ông Ngô có thể nắm bắt một cách rõ ràng.

Vừa rồi Cao Phong đã bị đánh đến nỗi mà không còn chút sức lực nào để đánh trả lại, cảm giác như sắp chết đến nơi rồi.

Nếu là đổi lại người khác, chắc chắn cũng chẳng thể đỡ nổi trong vòng ba mươi giây.

Ông Ngô tự hỏi lại bản thân, cho dù là ông có dùng hết toàn bộ sức lực của mình, cũng khó mà có thể ngăn cản được sự tấn công như vũ bão của Cuồng Ngưu.

Nhưng Cao Phong chẳng những có thể chống đỡ lại được cú đấm ấy, hơn thế nữa lại còn có thể tìm ra cơ hội để có thể đánh trả lại Cuồng Ngưu.

Điều này… Thật sự là có chút gì đó không thể tưởng tượng nổi.

Ông Ngô và Phạm Thanh Nhiên không nói thêm gì nữa, cả hai đều mở to mắt nhìn chằm chằm vào phía con hẻm.

Trong con hẻm nhỏ, Cao Phong liên tiếp tung ra những cú đấm không ngừng về phía của Cuồng Ngưu, bàn tay phải ôm lấy cái cằm, trên mặt của Cuồng Ngưu biểu lộ rõ vẻ đau đớn.

Lúc này Cao Phong mới có thể hít thở ra một cái, đứng im tại chỗ liên tục thở dốc.

Vừa rồi Cuồng Ngưu tiến công, giống như một cơn cuồng phong vũ bão, hơn nữa còn giống như gió trên núi Thái Sơn, khiến cho người ta không thể nào mà thở nổi.

“Được! Anh giỏi lắm! Anh còn dám đánh cả tôi nữa à!”

Cuồng Ngưu hung hăng lắc lắc mạnh bàn tay, khuôn mặt tức giận nhìn chằm chằm Cao Phong, hơn nữa trong mắt còn xuất hiện một ánh sáng đỏ rực.

“Tôi còn dám giết chết anh nữa cơ.” Cao Phong chậm rãi đứng thẳng người lên, lạnh lùng nhìn vào mặt Cuồng Ngưu và nói.

Cuồng Ngưu gắt gao tiến đến gần Cao Phong, chậm rãi nắm chặt nắm đấm, xương khớp, gân cốt nổi gồng lên, cơ bắp cũng theo đó mà trở nên cuồn cuộn, ẩn chứa một khí chất vô cùng mạnh mẽ, hung hãn.

Sau đó, Cuồng Ngưu không nhanh không chậm cứ như vậy bắt đầu bước thẳng tới phía của Cao Phong.

Lúc này sau lưng của Cao Phong là một bức tường, anh ta căn bản đang ở trong tình thế khó mà tránh khỏi, cho nên Cuồng Ngưu không sợ Cao Phong có lối nào để có thể chạy thoát.

“Năm năm, năm năm rồi không ai dám đánh lại tôi!”

“Anh chính là người đầu tiên trong vòng năm năm ấy và bây giờ anh cũng chính là người cuối cùng.” Cuồng Ngưu vừa đi vừa nói với giọng điệu trầm thấp.

“Đúng vậy, tôi cũng nghĩ rằng tôi sẽ là người cuối cùng đánh anh.”

“Bởi vì qua hôm nay, trên thế gian này sẽ không còn tồn tại cái người tên Cuồng Ngưu nữa!”

Câu nói này được Cao Phong nói ra với sát khí lạnh lùng đến vô tận.

Cao Phong trầm giọng nói, đột nhiên tung ra chiêu thức, anh bước chân tới, đạp thẳng về phía của con bò điên.