Rể Quý Rể Hiền

Chương 1953



Chương 1953

Lần tấn công này, Cao Phong là dồn hết sức lực, không có bất kỳ cái gì gọi là hạ thủ lưu tình cả.

Mũi của Cuồng Ngưu và cái trán của Cao Phong hung hăng va chạm vào nhau, phát ra một âm thanh của xương gãy rắc rắc.

Khu vực mũi đa số đều là xương sụn, sao có thể chịu đựng được toàn bộ lực tác động từ trán của Cao Phong cơ chứ?

Ngay cả đầu của Cao Phong cũng liên tục choáng váng, chứ nói chi là cái mũi của Cuồng Ngưu kia đã bị cái đầu của anh đập thẳng vào.

Cái cười lớn của Cuồng Ngưu đột nhiên im bặt, cái mũi của hắn ta đột nhiên bị đau điếng đi trong mấy giây, máu tươi từ trong mũi ồ ạt tuôn ra như suối.

“A!”

Cuồng Ngưu hét lên một tiếng vô cùng thảm thiết, hắn ta vô thức buông thả cả hai bả vai của Cao Phong ra, lấy tay ôm chặt lấy cái mũi của hắn, nhanh nhanh lùi lại về phía đằng sau.

Cái mũi đã bị va đập mạnh, nếu không phải là tự mình trải qua, chắc chắn là không thể nào có thể cảm nhận được thứ cảm giác này.

Không chỉ riêng chảy máu mũi mà mũi của hắn lại cực kỳ đau nhức, nước mắt chỉ muốn ứa ra ngay lập tức.

“Hôm nay lí do khiến anh chết chính là vì anh đã nói nhảm quá nhiều.”

Cao Phong lạnh lùng quát lên một tiếng, chân phải đột nhiên đạp vào vách tường, mượn lực của bức tường bắn ra, phóng về hướng phía trước trong nháy mắt.

Động tác của anh nhanh như điện giật vậy.

“Bụp!”

Cao Phong một tay kéo tay của Cuồng Ngưu đang che mũi ra, một cái tay khác thì nằm chặt thành nắm đấm, lại một lần nữa đấm thẳng vào sống mũi của Cuồng Ngưu.

Sau khi chiến đấu với Cuồng Ngưu lâu như vậy anh ta cuối cùng cũng tìm được nhược điểm của hắn, Cao Phong cũng sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy.

“Bụp!”

Lại là một cái đấm thẳng một cách tàn nhẫn, hung hăng đập trúng vào sống mũi của Cuồng Ngưu.

Máu ở mũi Cuồng Ngưu bắn ra, thậm chí còn nhuộm đỏ cả lòng bàn tay của Cao Phong.

Thừa lúc hắn bị đau, giết chết hắn luôn!

Cao Phong liên tục tấn công, giống như một cơn cuồng phong dữ dội, ập đến không ngừng nghỉ.

“Bốp! Bụp!”

“Bốp! Bụp!”

Trong nháy mắt, tung ra hàng chục cú đấm.

Máu bắn ra tung tóe khắp mọi nơi, cả hai nắm đấm của Cao Phong cũng bị máu tươi nhuộm đỏ hết lên.

Mũi của Cuồng Ngưu bị đấm mấy chục cái, bây giờ thậm chí là sống mũi cũng chẳng còn, mũi hắn giờ xẹp xuống thẳng tắp.

Cuồng Ngưu rất muốn đánh trả, nhưng Cao Phong một đấm này chưa dứt lại một đấm kia ập tới, trên mặt của anh ta lộ rõ một vẻ mặt vô cùng đau đớn khó mà có thể giấu đi được, đầu cũng choáng váng không kém.

Toàn thân anh ta không còn chút sức lực nào hết, thậm chí bây giờ đến việc giơ cánh tay lên cũng là một điều vô cùng khó khăn.

Máu trên mũi của Cuồng Ngư cũng tóe bắn vào mắt của anh ta, khiến cho trên mắt của anh ta cũng chảy ra toàn là máu, càng khó có thể nắm bắt được hướng tấn công của Cao Phong.

Trong cái hoàn cảnh này, Cuồng Ngưu chỉ có một tấm thân vô cùng rắn chắc bây giờ cũng chẳng thể nào mà sử dụng được, chỉ có thể bị động bị Cao Phong đánh một cách tới tấp.

“Đi chết đi!!”

Cao Phong quát lớn lên một tiếng, lại tiếp tục tung ra một nắm đấm, hung hăng đánh trúng vào phía sống mũi của Cuồng Ngưu, cái chỗ gần với trán của anh ta.