Rể Quý Rể Hiền

Chương 1960



Chương 1960

“Cao Phong bảo anh đến à? Anh trở về nói với anh ta không cần làm những thủ đoạn giơ bẩn này để thăm dò tôi đâu.” Kiều Thu Vân lạnh lùng nói.

“Anh ta nhốt bà vào đây là muốn giết bà, vậy thì làm sao có thể thả bà ra ngoài.”

“Tôi nghe nói, anh ta đang nhân lúc mà Kim Tuyết Mai không để ý sẽ đưa bà đến phía ngoại thành của Hà Nội để có thể âm thầm giết chết cô.” Thuận Tử cười phá lên nói.

“Cái gì cơ??”

Sắc mặt Kiều Thu Vân bỗng nhiên trắng bệch ra, trợn tròn nhìn về phía của Thuận Tử

Phản ứng đầu tiên của bà ta là nghĩ Thuận Tử đang nói dối.

Nhưng trong đầu bỗng nhiên nghĩ đến Kim Nhạc Sơn thì Kiều Thu Vân lại có chút không dám khẳng định rằng Cao Phong có thể giết mình một cách nhanh chóng đến như vậy hay không.

“Anh, anh là người của ai?” Giọng nói của Kiều Thu Vân lúc này có chút run rẩy.

“Bà không cần phải để ý đến tôi là người của ai, bà chỉ cần hiểu rõ được rằng, tôi có thể cứu bà thoát ra ngoài.”

“Chỉ cần bà làm theo những lời mà tôi bảo, tôi đảm bảo với bà, quãng đời còn lại của bà sẽ được hưởng vinh hoa phú quý.” Thuận Tử nhìn cô ta với một ánh mắt vô cùng chân thành.

Kiều Thu Vân trầm tư suy nghĩ một lúc lâu sau đó hỏi: “Tôi dựa vào cái gì phải tin tưởng anh?”

“Nếu bà không tin tôi, vậy thì bà cứ đợi đến lúc bà bị Cao Phong đưa đi giết một cách âm thầm đi nhé.”

“Cho dù anh ta không giết bà, thì bà cũng sẽ bị nhốt ở đây đến chết, độc sống nốt quãng đời còn lại.” Nghe đến đó tinh thần của Kiều Thu Vân lại càng bị chấn động, suy nghĩ lung tung, hai con mắt mở to đến căng tròn cả lên

Cô độc sống hết quãng đời còn lại.

Mấy chữ này, cũng đã đủ để khiến cho tinh thần của Kiều Thu Vân sụp đổ hoàn toàn.

Con người là loài động vật của xã hội, nếu một người sống một cuộc sống tẻ nhạt quá lâu, người đó sẽ rất dễ dàng khiến cho người ta phát điên.

Trong khoảng thời gian này, những loại cảm giác ấy Kiều Thu Vân đúng là đang trải qua cái chết.

Thuận Tử cẩn thận tỉ mỉ quan sát đến những biểu cảm của Kiều Thu Vân, khóe miệng nở một nụ cười lạnh lùng.

Những lời này đương nhiên là do Cao Anh Hạo nói ra, bây giờ xem ra là có hiệu quả không tệ.

“Nghe nói một nhà khoa học ở nước ngoài đã tiến hành một thí nghiệm, để cho một người ở một mình trong một cái phòng với không gian đóng kín, trong lúc đầy đủ đồ ăn thức uống, nước nôi đầy đủ, nhưng không có ai nói chuyện với người đó.”

“Chỉ cần có người có thể kiên trì được bảy ngày họ sẽ được thưởng hàng nghìn đô la.”

“Những người đến đăng ký có rất nhiều. Nhưng cho đến nay không có người nào có thể kiên trì đến bảy ngày để có thể tới cầm tiền thưởng về, không biết bà có thể kiên trì được bao lâu nhỉ?”

Nghe đến đó, Kiều Thu Vân lại chấn động tinh thần một lần nữa, sâu trong đáy mắt xuất hiện một sự hoảng sợ không hề nhẹ.

Ngẫm lại thì một cuộc sống đen tối như vậy cũng khiến cho con người ta cảm thấy sợ hãi!

Nếu không, ở trong nhà tù có đầy đủ cơm no áo ấm, tại vì sao mà những tù nhân kia ngày ngày vẫn luôn muốn vượt ngục thoát ra ngoài?

Tự do là niềm khao khát mà mỗi người luôn hướng tới.

Kiều Thu Vân cũng như vậy, không phải ngoại lệ.

Mà những lợi nói của Thuận Tử đã chạm đến trái tim của Kiều Thu Vân làm cho bà ta căn bản là không thể cự tuyệt được.

Trong đầu bà ta bây giờ như một đống bột nhão, trái tim của bà bây giờ cũng đang vô cùng bối rối.

“Cứ thử nghĩ mà xem, cô có thể sống ở đây bao nhiêu năm, ba năm, năm năm? Hay là mười năm, hai mươi năm?”