Rể Quý Rể Hiền

Chương 1962



Chương 1962

“Anh muốn tôi phải làm cái gì?!” Kiều Thu Vân khẽ nghiến răng.

“Rất đơn giản, chỉ cần bà…”

Thuận Tử còn chưa kịp nói hết, bỗng nhiên cửa phòng bị gõ vang lên.

“Thuận Tử, anh làm gì trong đấy thế? Đưa mỗi cái hộp cơm mà lâu như thế cơ à?” Ở bên ngoài truyền đến tiếng hét lớn vọng vào.

“Tôi ra ngay đây, tôi đem cơm vào không cẩn thận bị đổ mất.” Thuận Tử quay đầu nhìn về bên ngoài hô to lên một tiếng, sau đó nhìn Kiều Thu Vân nói:

“Hãy suy nghĩ thật kỹ về điều tôi vừa nói đi, lần sau khi tôi đưa cơm đến cho cô, hy vọng bà có thể cho tôi đáp án.”

“Đừng nghĩ đến việc sẽ báo cho người của Cao Phong, bọn họ chưa chắc sẽ tin lời bà nói đâu! Hơn nữa, ta như nếu là bại lộ, tôi nhất định sẽ khiến cho bà chết một cách thảm hại!”

Thuận Tử nói xong câu đó, ngay lập tức kéo cửa phòng ra đi ra ngoài, để lại Kiều Thu Vân một mình ngẩn người ra.

“Bụp!”

Cánh cửa phòng đóng sập lại, trong phòng lại trở về âm thanh vô cùng yên tĩnh.

Mà trong đầu của Kiều Thu Vân bây giờ vẫn còn đang hồi tưởng đến lời nói mà Thuận Tử nói ra lúc nãy.

Mỗi một câu nói đều không tài nào mà lọt đi đâu khác được, giống như một cuốn phim được chiếu đi chiếu lại trong đầu bà ta vậy.

Kiều Thu Vân càng nghĩ trong lòng bà lại càng rung động, lo sợ.

Cả người bị giam vào cái phòng kín như thế này, đừng nói đánh mạt chược, ngay cả việc ra ngoài phơi nắng đều phải có người trông coi.

Sao người ta lại có thể bi thảm, khổ sở đến như thế này?

“Đúng lắm! Cho dù là tôi sai đến đâu, nhưng tôi cũng là người nuôi nấng dạy dỗ cô, bà dựa vào cái gì đối xử với tôi như thế này?”

“Bà đối với tôi như vậy chính là như một con sói trắng, đồ vong ân bội nghĩa!” Kiều Thu Vân bỗng nhiên cắn chặt răng, tự nhủ.

Sau khi nói xong câu nói này, Kiều Thu Vân lại chợt nhớ lời nói của Kim Ngọc Hải: “Nếu như Cao Phong muốn giết cô, anh ta chỉ cần một ánh mắt tôi ngay lập tức sẽ có vô số người tình nguyện ý giúp anh ta làm chuyện này.”

“Chỉ là Cao Phong đang giữ chút thể diện cho Tuyết Mai cho nên mới giữ lại cái mạng chó này cho cô, bà phải trân trọng cơ hội này mà hối cải một cách thật thành khẩn đi, nói không chừng sau này còn có thể có được sự tha thứ của anh ta.”

Cả khuôn mặt của Kiều Thu Vân toát ra một vẻ giận giữ, phẫn uất, nghĩ đến những lời nói này của Kim Ngọc Hải trong lòng lại dịu đi được một chút ít.

Kim Tuyết mai cũng không phải là không làm gì xấu hết, chỉ là không ai nói ra mà thôi.

“Thế nhưng mà nó rõ ràng là có thể đưa ta đi một nơi khác hưởng thụ vinh hoa phú quý thế mà lại mặc kệ nhốt tôi ở đây một mình hiu quạnh!

“Chỉ cần họ có thể đưa tôi tới đó, tôi nhất định sẽ hối lỗi sửa sai, đối xử thật tốt với tất cả bọn họ!”

“Thế nhưng là bọn chúng không hề làm như ngược lại con đem tôi nhốt chặt vào bốn bức tường này!”

Sắc mặt của Kiều Thu Vân vừa mới dịu dịu, hạ hỏa đi một chút, giờ lại tràn đầy oán khí trách hận.

Hơn nữa, bà ta không có một chút hoài nghi nào về lời nói của Thuận Tử kia.

Bây giờ ở Hà Nội, Cao Phong thực sự là đã có quyền cao chức năng, thế nhưng mà cũng chỉ vẻn vẹn ở cái đất Hà Nội này mà thôi.

Bây giờ mà đối mặt với nhà họ Cao mà xem, Cao Phong cũng vẫn như cũ chỉ là một đứa con bị bỏ rơi, cũng không thể nào cạnh tranh được với sức mạnh cực kì khủng khiếp của nhà họ Cao.

Nếu không, tai sao Cao Phong lại không đưa Kim Tuyết Mai cùng cả nhà mấy người bọn họ đến thủ đô để có thể hưởng vinh hoa phú quý.

Vì thế cho nên, nếu như bây giờ mà Kiều Thu Vân làm việc cho nhà họ Cao thì đến lúc đó nói không chừng thực sự có thể điều khiển được Cao Phong.