Rể Quý Rể Hiền

Chương 1973



Chương 1973

Lâm Vạn Quân quay đầu lại đột ngột nhìn Kim Tuyết Mai, trong đôi mắt có một vệt hồng hào.

Vẻ mặt không thay đổi chút nào khi Kiều Thu Vân mắng ông ta, nhưng lúc này ông vô cùng xúc động và cảm động khi nghe những lời mà Kim Tuyết Mai vừa nói.

“Được, được rồi, con là người nhà, haha ​​…” Kiều Thu Vân sửng sốt một hồi, sau đó chậm rãi ngồi xuống.

Nụ cười của bà ta tủi thân và chua xót, nhưng trong lòng lại càng thêm tức giận.

Nhưng để mưu tính, tạm thời phải kìm nén cơn giận.

“Con còn nhớ rõ khi còn bé, mẹ cho con ăn trà, mẹ nói để nguội mới uống.”

“Sao vậy, nếu hôm nay mẹ không cho các con để nguội, các con sẽ không uống nước của mẹ sao?”

Kiều Thu Vân thản nhiên nói, và đặt hai tách trà trước mặt Kim Tuyết Mai và Kim Vũ Kiên.

Nghe thấy lời nói của Kiều Thu Vân, Kim Tuyết Mai và những người khác phải cầm lấy tách trà và nhẹ nhàng đặt chúng sang một bên.

“Uống đi, không thích nước bẩn của mẹ sao?” Kim Thu Vân hừ lạnh một tiếng và thúc giục nói.

“Mẹ, con không khát.” Kim Tuyết Mai khẽ lắc đầu.

Bởi khi Cao phong đi, anh đã dặn dò cô rất kĩ lưỡng, cô không được tùy tiện xuống núi, không được ăn những thứ bên ngoài, kể cả nước uống.

Nguyên liệu được gửi đến khu dân cư cao cấp Bồng Thiên đều là những thành viên cốt cán tuyệt đối trung thành như Long Tuấn Hạo, được chọn lọc và kiểm tra kỹ lưỡng trước khi chuyển đến khu dân cư cao cấp Bồng Thiên.

Hoàn toàn đảm bảo rằng chế độ ăn uống của Kim Tuyết Mai khi mang thai là sạch sẽ, hợp vệ sinh và không có vấn đề gì.

Vì vậy, cô ấy thực sự không thể quen với những thứ và nước bên ngoài.

“Xem ra cậu ta thật sự cho rằng tôi ở bẩn.” Kiều Thu Vân lại tự giễu cười, chậm rãi bưng lại chén trà trước mặt Kim Tuyết Mai.

“Các người không phải đang sợ, sợ ta bỏ thuốc độc vào trà sao?” Kiều Thu Vâm đột nhiên ngẩng đầu nói.

Cả hai chị em Kim Tuyết Mai đều sửng sốt, họ thật sự không nghĩ vậy.

Mặc dù Kiều Thu Vân nắm quyền, không ưa người nghèo và yêu người giàu, nhưng họ tuyệt đối không tin vào những điều như vậy.

“Mẹ hiểu lầm rồi.” Kim Vũ Kiên mím môi nói.

“Không thành vấn đề, tôi là tội nhân!”

Kiều Thu Vân khẽ lắc đầu, sau đó cầm chén trà lên, tự mình uống một ngụm.

“Nếu có thuốc, trước tiên sẽ hạ độc cho mẹ, con sợ điều gì?” Kiều Thu Vân uống mấy ngụm nước mới đặt chén nước xuống rồi nói.

“Mẹ, chúng con thật sự không có ý đó…” Kim Tuyết Mai bất đắc dĩ lắc đầu, dừng lại nói: “Mẹ hãy cho con một cốc.”

“Được rồi!” Kiều Thu Vân gật đầu, nói: “Uống trà xong! Lại nói chuyện làm ăn, mẹ có chuyện muốn giải thích với con.”

Hai chị em Kim Tuyết Mai nhìn nhau, và cả hai đều gật đầu.

Kiều Thu Vân di chuyển rất chậm, ngay cả khi rót trà cũng do dự vài giây, như đang suy nghĩ điều gì đó.

Khi trà đã đầy một nửa trong chén, Kiều Thu Vân nâng chén lên, lòng bàn tay hơi nắm chặt, đưa cho Kim Tuyết Mai.

Kim Tuyết Mai không từ chối, cô vươn tay nhận lấy, dùng hai tay giữ lấy, cảm giác ấm áp.

Khi cô còn nhỏ, gia đình cô luôn ăn cùng nhau, và Kiều Thu Vân cũng cho hai chị em họ uống sữa đậu nành.

Kiều Thu Vân cũng tự rót cho mình một chén, sau đó nâng chén lên nói: “Trước đây, mẹ thật sự có lỗi, cho nên hôm nay mẹ sẽ dùng chén này thay rượu uống trà. Mẹ xin lỗi con!”

Kim Tuyết Mai không biết phải trả lời như thế nào, vì vậy cô chỉ có thể đưa tay ra và chạm vào Kiều Thu Vân.

“Uống đi! Uống xong, cho dù con có tha thứ cho mẹ hay không, lòng mẹ cũng rất thoải mái.” Kiều Thu Vân thúc giục cả hhai chị em Kim Tuyết Mai.

Hai chị em đều gật đầu lia lịa rồi bưng chén trà lên uống.

Không khí trong phòng dường như thật hài hòa.

Còn hai chị em Kim Tuyết Mai trong lòng cũng vô cùng ấm áo, vô số cảnh ấu thơ hiện lên trong đầu.

Khi cô còn nhỏ, cảnh một gia đình bốn người ngồi bên bàn ăn, ăn uống thoáng hiện trong lòng hai người.

Cuộc sống lúc đó thật tốt, tuy không quá giàu có nhưng cũng không có quá nhiều thứ, đơn giản chất phác mà không mất đi hạnh phúc.

Trong khoảnh khắc này, Kim Tuyết Mai đã thực sự tha thứ cho Kiều Thu Vân.

“Mẹ, chúng ta cùng cụng ly!”