Rể Quý Rể Hiền

Chương 2002



Chương 2002

“Bịch! Răng rắc rầm!”

Cái gạc tàn thuốc thủy tinh vỡ tung tóe văng khắp nơi, kèm theo tiếng va chạm, mảnh vỡ thủy tinh rơi ào xuống đất.

Hoắc Võ Đống vẫn đứng yên tại chỗ không lay động dù chỉ một chút, hai tay vẫn như cũ nhàn nhạt chấp sau lưng, tựa như không hề bị ảnh hưởng gì cả.

Giống như đòn tấn công vừa rồi, hoàn toàn không trúng anh.

Lúc này, hai mắt Cao Phong đột nhiên mở to, cánh tay giơ lên trên không trung bỗng cứng đờ, không thể động đậy.

Trong lòng anh nỗi lên cơn chấn động mãnh liệt, hết đợt này đến đợt khác, khiến anh không thể giữ được bình tĩnh ngay cả một tia le lói cũng nhanh chóng bị sự hoảng loạn làm dập tắt đi.

Chiếc gạt tàn bằng thủy tinh nặng vài kí này, cùng với sức mạnh ấn tượng của Cao Phong, đã đập vào đầu anh ta nhưng lại giống như đập trúng đầu một con trâu, cũng sợ là phải.

Bị chấn động nặng!

Mà Hoắc Võ Đống thậm chí không bị một xíu tổn hại gì.

Đừng nói là bị thương hay đổ máu, cho dù là một cái bảo hộ đều không có xuất hiện.

Điều này quả thực là chưa từng nghe thấy!

“Cảm thấy như thế nào, bị hù dọa rồi à? Tôi đã nói anh quá ngây thơ, nhưng anh vẫn chưa thực lòng tin phục?”

Hoắc Võ Đống nhẹ giọng nói, khóe miệng đầy ý cười, coi như trong mắt anh, từ đầu đến cuối Cao Phong không đáng nhắc tới.

“Anh!” Cao Phong quả là bị bị dọa tới khiếp sợ rồi, khi nói chuyện đều còn có chút nói lắp.

Một người có thể cứng rắn như vậy nhưng gặp tình thế này, làm sao có thể?

Hoắc Võ Đống dùng đầu chịu, bị thương ở đầu nặng như vậy, cũng không hề hấn gì, anh ta là người sắt sao?

Anh ta là bất khả xâm phạm?

Giờ phút này, trong lòng Cao Phong hoàn toàn mất hết tinh thần chiến đấu.

Áp lực to lớn của Hoắc Võ Đống đối với anh giống như một ngọn núi khổng lồ, khiến anh không thể nào thở nổi, thậm chí còn hơn thế nữa.

Tâm trí càng nhiều.

Làm thế nào để đối phó với một người như vậy?

“Tôi nói, anh là đồ phế vật! Anh là đồ rác rưởi! Nhưng anh chịu phục không?” Hoắc Võ Đống quay lưng lại hỏi, giọng điệu đầy tàn bạo.

“Tôi…” Cao Phong không biết nên trả lời như thế nào.

“Vậy anh đi chết đi!”

Hoắc Võ Đống nói xong một tiếng rồi tung ra cú đấm.

“Bịch!”

Cú đấm này, đánh mạnh vào bụng dưới của Cao Phong, bẻ cong thắt lưng của Cao Phong ngay tại chỗ.

“Ư!” Cao Phong một tiếng kêu rên, đôi tay che lại bụng nhỏ không ngừng lui về phía sau.

“Cộp cộp cộp cộp cộp!”

Cao Phong liên tục lui bảy tám bước cũng không có dừng lại, cuối cùng trực tiếp ngồi xuống đất.

Sức mạnh của cú đấm này kinh hoàng chẳng kém gì việc bị một chiếc ô tô điện đang chạy quá tốc độ đâm vào.

“Phế vật!”

Hoắc Võ Đống cười lạnh chế nhạo rồi lại bước về phía trước, không đợi Cao Phong phản ứng, đã lập tức đá văng ra.

“Ầm!”

Cú đá này lại một lần nữa khiến Cao Phong không thể chống đỡ được nữa.

Cao Phong vừa ngồi trên mặt đất, dưới đất là nước chảy ra từ bể cá.

Mà Cao Phong theo mảnh nước này lại trượt ra thêm mấy mét.

Nơi bị Hoắc Võ Đống đá trúng truyền đến một trận đau nhói, như thể xương cốt bị chặt đứt ra từng khúc.

“Rác rưởi!”

Hoắc Võ Đống lại lần nữa cười lạnh giễu cợt, đột nhiên tiến lên, co chân hung hăng đá thêm cước nữa.

“Ầm!”

“Hự!”