Rể Quý Rể Hiền

Chương 2090



Chương 2090

Nếu muốn xây hết những tòa cao ốc này, tiền vốn chỉ sợ mấy nghìn tỷ đồng còn không đủ.

Bởi vậy trong buổi đấu giá này, giá khởi điểm là một nghìn hai trăm tỷ thật sự cũng không cao lắm đâu.

Nhưng cũng không ngờ những người tranh nhau mua lại nhiều như vậy.

“Tôi ra giá một nghìn sáu trăm tỷ đồng!”, một người đàn ông trung niên mặc âu phục màu đen, trên mặt biểu lộ sự hưng phấn lập tức đứng dậy hô.

Không cần nhiều lời liền trực tiếp tăng lên bốn trăm tỷ đồng.

Vào lúc này thì đó đúng là một đại gia chân chính.

Cho dù là phải mượn tiền cũng nhất định phải lấy được khu thương mại Kiên Thành.

Chỉ cần nắm được khu vực này trong tay, món nợ gì đó sợ gì không trả nổi?

Cho dù là bán hết tất cả sản nghiệp hiện tại của bọn họ để đổi lấy khu thương mại này thì cũng không hề lỗ vốn chút nào, không những vậy còn có thể kiếm được rất nhiều tiền nữa.

“Hai nghìn tỷ đồng!”, một người ngồi ở gần đó lại tăng giá thêm bốn trăm tỷ đồng, khiến cho giá đấu thầu hiện tại đã trở thành mười hai chữ số.

Mà mười hai chữ số thì không phải là tiền nghìn tỷ rồi sao?

Mặc dù giá đã lên cao như vậy nhưng chẳng ai nản chí thoái lui cả, ngược lại còn kích động hơn, rất nhiều người xôn xao tiếp tục ra giá.

Thế nhưng trong lòng bọn họ hiểu rõ, nếu như những đại gia ngầm kia muốn có khu vực này thì bọn họ căn bản chẳng thể nào có cơ hội ra giá được.

Nhưng cho dù chỉ có một chút cơ hội thì cũng không ai muốn từ bỏ cả.

Những người này cứ hơi một tí là lại tăng giá thêm trăm triệu khiến cho Cao Phong không khỏi cảm thấy chùn chân.

Lúc anh còn ở Hà Nội, trong một buổi đấu giá chỉ cần có người đấu giá thành công được vật phẩm hơn một trăm triệu đã có thể khiến cho toàn bộ hội trường náo động.

Nếu là từ một nghìn tỷ trở lên lại càng có thể gây chấn động khắp toàn bộ thành phố Hà Nội.

Mà tại thủ đô này giá đấu thầu chưa gì đã lên đến một nghìn tỷ, nhưng mà cũng chỉ là vừa mới bắt đầu thôi.

Nhưng mà Cao Phong cũng hiểu rõ, đối với khu vực thương mại Kiên Thành, chắc chắn giá trị của nó phải đáng giá gấp nhiều lần như vậy.

“Ba nghìn tỷ đồng!”

“Ba nghìn sáu trăm tỷ đồng, tôi ra giá ba nghìn sáu trăm tỷ đồng!”

“Tôi mua bốn nghìn tỷ đồng!”

Một tiếng đồng hồ trôi qua, rốt cuộc một đại gia có tiếng ở thủ đô bỗng nhiên đứng dậy, ông ta giơ lên hai ngón tay.

Giá khởi điểm là một nghìn sáu trăm tỷ đồng, vậy mà không đến hai phút đã tăng lên thành gấp ba lần giá ban đầu.

Sau khi ông ta hô cái giá bốn nghìn tỷ đồng, cả hội trường đều rơi vào yên tĩnh.

Bởi vì cái giá này cho dù là đặt ở trong một thành phố lớn như vậy cũng không phải là số tiền nhỏ.

Mặc dù đại gia ở thủ đô không ít nhưng mà người có thể tùy tiện lấy ra bốn nghìn tỷ tiền mặt thật đúng là hiếm như lá mùa thu.

Dù sao thì tiền mặt và tài sản không giống nhau.

Có khối tài sản trị giá mấy nghìn tỷ đồng cũng chưa chắc có thể lập tức lấy ra bốn nghìn tỷ đồng tiền mặt.

Vì vậy khi ông ta đưa ra cái giá này, lượng người đấu giá lập tức giảm đi không ít.

Cho nên tiếp theo chỉ có những đại gia cực kỳ giàu có mới quyết đấu với nhau được thôi.

Trong lòng những người ở đó đều hiểu, mặc dù rất nhiều người không bỏ ra nổi hai tỷ nhưng con số bốn nghìn tỷ đồng này chắc chắn không phải là giá cuối cùng.

Quả nhiên tiếp sau đó, một người đàn ông mặc tây phục chậm rãi giơ tay hô: “Năm nghìn tỷ đồng!”

Vừa ra tay đã trực tiếp tăng thêm một nghìn tỷ!

Hào phóng quăng ra nhiều tiền cỡ này thật khiến cho người ta thán phục sâu sắc.

“Wow!”

Từng trận âm thanh kinh hô vang lên không dứt, rất nhiều người đều tỏ ra trầm trồ kinh ngạc.

Mà người đàn ông trung niên ra giá bốn nghìn tỷ kia lại do dự mãi, cuối cùng đành yên lặng ngồi xuống.

Năm nghìn tỷ đồng đã chạm đến ngưỡng chịu đựng của ông ta.

Bởi vì cho dù đem bán toàn bộ tài sản của ông cũng không thể nào có giá năm nghìn ty được.

Thế nhưng ở trong thời gian ngắn có thể lấy ra được năm nghìn tỷ đồng tiền mặt như vậy tuyệt đối không phải là chuyện đơn giản.