Rể Quý Rể Hiền

Chương 2115



Chương 2115

“Ngài Phong, nếu ngài muốn cứng rắn với nhà họ Phạm, tôi sẽ làm với ngài!” Lâm Đống là người đầu tiên tỏ thái độ.

Thương Hồng Thịnh là Lê Đức Trịnh cũng không cam lòng lạc hậu, nhao nhao biểu thị thái độ.

Sức mạnh mà Cao Phong thể hiện thực sự đã khiến cho bọn họ thán phục.

Phất tay bỏ ra mấy chục nghìn tỷ thì không nói, lúc này còn lấy được khu thương mại Kiên Thành phồn hoa nhất Thủ Đô, đúng là vừa có tiền vừa có thế.

Đừng nói là nhà họ Phạm, cho dù là nhà họ Đặng thì bọn họ cũng không quá mức sợ hãi.

Chỉ cờ đến lúc Cao Phong hoàn toàn kiểm soát được khu Thương mại Kiên Thành, như vậy ở trong Thủ Đô này, ngoài trừ nhà họ Diệp chỉ sợ là không ai cảm được anh.

Lúc xế chiều.

Đám người Cao Phong cùng đi đến khu thương mại Kiên Thành.

Bọn họ cũng không gióng chống khua chiêng đi vào, mà chỉ ở bên ngoài đại khái xem qua một chút.

Sau khi xem xét, trong lòng Cao Phong chỉ có hai cảm giác.

Một, chính là lớn.

Hai, náo nhiệt!

Khó trách có nhiều người tránh đoạt khu thương ại Kiên Thành như vậy, chỉ riêng diện tích này chỉ sợ cũng đã giá trị liên thành rồi!

Ngoài ra còn có các tòa nhà cao tầng đã hoàn thiện và mở cửa kinh doanh, những thứ này đều là tiền thật.

Mà bây giờ những thứ này, toàn bộ đều thuộc về Cao Phong.

Vốn dĩ Cao Phong còn nghĩ bỏ ra bảy mươi nghìn tỷ mua một khu thương mại là hơi đắt.

Hiện tại sau khi tham quan xong, anh không hề nghĩ nó đắt chỗ nào, ngược lại anh còn được lợi nữa.

“Cái này không nhìn thì không biết, bảy mươi nghìn tỷ, không lỗ chút nào.” Cao Phong nhìn khu thương mại to như vậy, không nhịn được cảm thán một tiếng.

Anh vẫn luôn muốn xây dựng một khu thương mại của riêng mình, khu quy hoặc Thành Bắc ở thành phố Hà Nội chính là chuẩn bị làm như vậy.

Nhưng khu quy hoặc Thành Bắc bên kia vẫn cần thời gian để xây dựng, đến giờ vẫn chưa thành công.

Mà ở bên Thủ Đô này, Cao Phong đã trực tiếp nhặt được cái có sẵn, trong lòng nói không vui chính là giả.

“Ngài Phong, nghe ý tứ của ngài thì có vẻ đây là lần đầu tiên ngài đến khu thương mại Kiên Thành sao?” Thương Hồng Thịnh hơi kinh ngạc.

“Ừm, lần đầu tiên.” Cao Phong thản nhiên gật đầu.

Đám người lại lần nữa sửng sốt.

Bây giờ mới là lần đầu tiên, vậy là trước đây một lần cũng chưa từng tới?

Chưa từng tới mà có thể trực tiếp hào phóng bỏ ra bảy mươi nghìn tỷ để mua, đây là sự quyết đoán thế nào!

Hay là nói, bảy mươi ngìn tỷ đối với Cao Phong căn bản không đáng nhắc tới, thích thì bỏ ra thôi?

Trong lòng đám người này ngoại trừ thán phục thì chính là thán phục.

Tám giờ tối, ở quán cà phê Yến Giang.

Cao Phong cùng Phạm Thanh Nhiên ngồi đối diện nhau ở vị trí bên cạnh cửa sổ.

Lúc đầu anh cũng không muốn tiếp xúc quá nhiều với Phạm Thanh Nhiên, nhưng Phạm Thanh Nhiên nói, trong tay cô ta có một thứ chắc chắn có thể khiến Cao Phong cảm thấy hứng thú.

Trong lòng Cao Phong có chút tò mò, cho nên đi một chuyến.

“Co định cho tôi cái gì?” Cao Phong nhìn Phạm Thanh Nhiên, đi thẳng vào vấn đề.

“Tôi cũng không có nói muốn cho anh.” Phạm Thanh Nhiên đưa tay bưng một chén capuchino, thản nhiên nhấp một ngụm, vươn tay thêm một môi đường.

Hôm nay Phạm Thanh Nhiên vậy mà không mặc quần áo màu đen, mà là một bộ quần áo màu hồng.

Thiếu đi cảm giác lạnh lùng, cho người ta một loại cảm giác đáng yêu.

Bộ dạng này của Phạm Thanh Nhiên khiến cho người ta có nhận biết hoàn toàn mới.

Bàn tay trắng sơn móng tay của Phạm Thanh Nhiên nhẹ nhàng cầm cốc cà phê trong khi tay kia dùng thìa khuấy để đường tan nhanh hơn.

“Cô đã không cho tôi, vậy thì còn gọi tôi tới đây làm gì?” Cao Phong thu hồi ánh mắt, cầm cốc cà phê den trước mặt lên nhấp một ngụm.