Rể Quý Rể Hiền

Chương 2129



Chương 2129

Cao Phong bĩu môi hỏi: “Ông chủ của tôi ban đầu cũng đối xử với mấy người không tồi, vậy tại sao anh lại lựa chọn hỗ trợ Cao Anh Hạo, nối giáo cho giặc?”

“Lương tâm của mấy người có thể bình an sao?”

Một câu nói, khiến cho mấy người Thuần Ca mặt đỏ tía tai.

Có rất nhiều người trong dòng họ Cao, được ông Cao thu nhận, hầu hết đều là trẻ mồ côi.

Một số thanh thiếu niên được đưa đến Trung tâm đảo nhà họ Cao, và một số được đưa về khi được vài tuổi.

Cho chúng một nơi ở và cho chúng miếng cơm manh áo.

Kết quả là, không phải tất cả mọi người đều biết ơn.

“Cao Kình Thiên, đừng nói nhảm nữa! Vốn dĩ chúng tôi chỉ muốn âm thầm tìm ra tung tích của cậu.”

“Anh đã phát hiện thì đi cùng chúng ta để ta đến gặp cậu chủ Anh Hạo nhận thưởng!”

Thuần Ca càng nói càng phấn khích, anh ta thực sự muốn đưa Cao Phong về, thì chắc chắn Cao Anh Hạo sẽ thưởng cho anh ta vô số tiền mà cả đời này anh cũng không tiêu hết.

Tuy nhiên, Cao Phong khẽ lắc đầu, sự kiên nhẫn trong lòng dần mất đi, sau đó bắt đầu tiến về phía Thuần Ca và những người khác.

“Chỉ có mấy người? Muốn mang tôi đi?”

“Ngay cả Hoắc Võ Đống và Cuồng Ngưu cũng ở lại thủ đô. Ai cho các người đủ tự tin và dũng khí để đưa tôi đi?”

Cao Phong trầm giọng nói, cả người chỉ còn cách Thuần Ca không tới năm bước.

Thuần Ca tuy rằng khiếp sợ, nhưng vẫn là cười lạnh một tiếng mà lui nhanh hai bước.

“Đi chết đi!”

Cao Phong đột nhiên bước tới, anh phóng nhanh như chớp, tung ra một đấm, đấm trọng thương một thanh niên.

Thanh niên này còn chưa có cơ hội né tránh, đã bị Cao Phong một đấm đánh vào đầu, lập tức ngã xuống đất.

Một đấm và nằm trên mặt đất.

Người ta có thể tưởng tượng sức mạnh ẩn chứa trong nắm đấm của Cao Phong đáng sợ như thế nào.

“Đi, chúng ta cùng nhau đi!”

“Đưa Cao Phong đi, chúng ta quay về nhận tiền thưởn!” Thuần Ca hét lên với thuộc hạ của mình, nhưng anh ta đã lùi lại hai bước.

“Xoạt xoạt!”

Năm người còn lại đều rút ra một con dao ra, sau đó cùng nhau xông về phía Cao Phong.

Khi đến thủ đô, họ chắc chắn sẽ không thể mang theo vũ khí để vận chuyển, vì vậy khi đến đây, họ đã chuẩn bị sẵn vũ khí.

Con dao trông cũng đáng sợ.

Tuy nhiên, Cao Phong không sợ hãi chút nào.

Anh đã thấy nhiều cảnh hơn thế này.

“Mấy người đã khăng khăng làm như vậy, cũng được!”

“Haha…” Cao Phong chế nhạo, bước lên phía trước, chắp tay cúi đầu, chủ động đi gặp đối phương.

“Bụp!”

Với một cú đấm, anh bất ngờ quay cổ tay và giật ngay một con dao.

Đối mặt với sức mạnh như Cao Phong, vài người trong số họ không thể chống lại chút nào, vì vậy họ đã bị Cao Phong nắm lấy.

“Hự!”

Ánh sáng vụt qua, Cao Phong tìm thấy cơ hội và chém ngang.

Lòng bàn tay của một thanh niên lập tức bị chém đứt, lưỡi dao sắc bén chém ngang lòng bàn tay, trực tiếp chặt đứt bốn ngón tay của thiếu niên.

Chỗ bị cắt ra trông vô cùng nhẵn nhụi, sau đó máu chảy ra ngay lập tức.

“A!! Tay của tôi, tay tôi gãy tay rồi!!”

Người thanh niên hét lên, nắm chặt bàn tay bị đứt lìa, rú lên một tiếng rồi ngã xuống đất, mặt tái mét.

Cảnh tượng đẫm máu khiến bốn người còn lại sợ hãi và chần chừ.

“ĐM! Đi đi! Bắt được Cao Kình Thiên, chúng ta cả đời này sẽ không lo lắng bất cứ chuyện gì!” Thuần Ca vẫn đang hét lớn.

Có phần thưởng tất phải có người dũng cảm.

Khi nghe những lời này của Thuần Ca, bốn người nghiến răng và dùng dao chém lại.