Rể Quý Rể Hiền

Chương 2157



Chương 2157

Anh ta không giống với tên thanh niên trọc đầu, có thể ngồi lên cái vị trí này, năng lực phân biệt nên có thì cũng vẫn phải có chứ.

Đám người Cao Phong thoạt nhìn đã thấy thân phận không bình thường, có hơi khó đụng đến rồi đấy!

“Anh là ông chủ của nhà họ Lâm đúng không?” Đột nhiên, Trương Bác Viễn nhìn qua phía Lâm Đống rồi hỏi.

Với thân phận và địa vị của anh ta, cũng có thể nhận ra Lâm Đống.

Lâm Đống liếc anh ta một cái, nhưng không trả lời.

“Hèn gì ngông cuồng đến như vậy, hóa ra là người của nhà họ Lâm à.”

“Nhưng bọn mày đã ngông cuồng không đúng chỗ rồi.”

“Có biết nơi đây là sản nghiệp của nhà họ Diệp ở thủ đô không hả?”

Trương Bác Viễn nói hết trong một câu, đã khiến mọi người xung quanh không thể bị chấn động hơn được nữa.

Thế lực của họ Diệp ở thủ đô đã đạt đến đẳng cấp có thể một tay che trời, đây là chuyện mà ai cũng hiểu rõ, có ai mà không biết chứ?

“Đừng nói là nhà họ Lâm hèn mọn của mày, cho dù có là nhà họ Phạm của ba gia đình lớn, đều không dám làm loạn ở đây đâu, ai cho bọn bây dũng khí này vậy hả?” Trương Bác Viễn lạnh giọng quát lớn.

Cao Phong sờ sờ trán, rồi hỏi: “Xem ra các người không biết ở đây đã đổi chủ mới rồi à? Vậy thì đó chắc hẳn là bởi vì đẳng cấp của các người không đủ đấy.”

“Anh có ý gì?” Sắc mặt Trương Bác Viễn lạnh lùng nhìn Cao Phong.

‘Tôi nói rồi, đẳng cấp của anh còn chưa đủ, tiếp tục gọi người đến nữa đi.”

“Gọi lần lượt từng người một đứng đằng sau của các người, cho đến khi có thể nhận ra tôi được rồi thì mới dừng lại.”

“Nếu không nhận ra được thì cứ tiếp tục gọi như thế.” Cao Phong nhàn nhạt mở miệng nói.

“Mẹ nó mày là cái thá gì chứ hả?” Thanh niên đầu trọc lớn tiếng chửi rủa: “Anh rể, đừng nói nhảm với anh ta nữa, mẹ nó cứ đánh cho anh ta gục ngã trước rồi hẵng nói tiếp.”

Trương Bác Viễn cũng cười giễu cợt y như thế, rồi trầm giọng hỏi: “Xem ra là anh rượu mời không uống muốn uống rượu phạt rồi?”

Khi giọng nói đó vừa thốt ra, năm mươi người phía sau anh ta đều đồng loạt tiến lên phía trước một bước.

Khí thế rền trời, khiến cho người ta phải rùng mình.

Trần Ngọc Tâm có chút hoảng sợ rồi, không kìm được mà tiến đến gần Cao Phong một chút.

Cô luôn cảm thấy Cao Phong mang lại cho mình một cảm giác rất quen thuộc, khiến cô nhịn không được muốn đến gần Cao Phong.

“Nếu đù can đảm thì anh cứ động vào tôi.”

Cao Phong nhàn nhạt cười một tiếng, sau đó tiến lên hai bước, tới ngay phía trước Trương Bác Viễn.

Đám người Thương Hồng Thành không cần nói thêm một lời nào, cũng lại bước tới, chặt chẽ đứng ngay trước mặt Cao Phong.

“Ha ha…”

Trương Bác Viễn cười chế nhạo, sau đó đột nhiên quay người lại lấy một ống thép, đập thẳng xuống ngay phía Cao Phong.

“Dừng tay lại!”

Đúng ngay lúc này, đằng xa đột nhiên có tiếng gầm lên đầy giận dữ.

Trương Bác Viễn có hơi sững sờ khi nghe thấy giọng nói này, sau đó liền nhanh chóng dừng tay lại.

“Lộc cộc, lộc cộc, lộc cộc!”

Có tiếng bước chân dồn dập truyền đến, chỉ nhìn thấy một người đàn ông trung niên có hai vệ sĩ mặc áo đen đi theo phía sau đang tiến về phía bên này.

Người đàn ông trung niên này khoảng bốn mươi tuổi, toàn thân mặc một bộ đồ đen, lúc này vẻ mặt vô cùng lo lắng và hoảng hốt.

“Giám đốc Đông Huy Đông Huy!”

“Chào giám đốc Đông Huy Đông Huy ạ!”

Tinh thần của Trương Bác Viễn chấn động ngay lập tức, vội vàng cùng đám người đi theo phía sau lên tiếng chào hỏi.

“Ôi trời ơi, đây không phải là Dương Đông Huy sao?” Có người nhỏ giọng ngạc nhiên thốt lên.

“Dương Đông Huy là ai? Lợi hại lắm à?”