Rể Quý Rể Hiền

Chương 2163



Chương 2163

Cao Phong không thể tưởng tượng được rằng nhà họ Diệp nổi tiếng như thế cũng không quản lý được nhân viên của mình.

Lý Khải Kiệt khẽ gật đầu, anh ta cũng cảm thấy như thế.

Cách làm đó của Trương Bác Viễn không thể nghi ngờ chính là đang cắt đứt con đường tiền tài.

Khu thương mại Kiên Thành này rất thịnh vượng nhưng nó được xây dựng nên bởi vô số người thuê mặt tiền.

Khu thương mại chỉ là một nền tảng.

Và nếu không có người thuê cửa hàng trên nền tảng này, sự phổ biến ở đây chắc chắn sẽ giảm xuống, mức độ nổi tiếng trước đây sẽ không còn nữa.

Có thể nói, khu thương mại Kiên Thành có được ngày hôm nay chính là nhờ những cửa hàng này thu hút  sự nổi tiếng.

Nếu nói khu thương mại Kiên Thành là thuyền thì thương nhân và khách hàng là nước.

Nước có thể chở thuyền cũng có thể lật thuyền, đây là lời dạy từ ngàn đời nay.

“Đúng vậy, cũng không ngoa khi nói những người thuê mặt tiền này là cha mẹ của khu thương mại Kiên Thành.”

“Người ta đã trả tiền, không những không được bảo vệ mà còn bị trấn áp, bất cứ ai cũng sẽ cảm thấy không vui.” Lâm Đống khẽ lắc đầu.

Bây giờ khu thương mại Kiên Thành rất nổi tiếng, những người thuê mặt tiền đó đều không muốn rời đi nên tạm thời chỉ có thể chịu đựng.

Nhưng một khi mâu thuẫn này lên đến đỉnh điểm nhất định chắc chắn sẽ bùng phát ngay lập tức.

Khi thời điểm đến, không ai có thể ngăn cản nó.

“Một khi bùng nổ, các thương nhân này đoàn kết hủy bỏ tiền thuê…”

“Khu thương mại Kiên Thành này rất có thể sẽ trở thành một trung tâm hoang vắng.” Giọng điệu của Lê Đức Minh rất nặng nề.

Nền tảng cần được giữ gìn.

Nếu nó được duy trì tốt, nó sẽ ngày càng thịnh vượng.

Nếu không được bảo dưỡng tốt, cuối cùng sẽ khó thoát khỏi số phận tan nát.

“Cho nên điều tôi không thể nghĩ được là tại sao nhà họ Diệp ở Bắc Ninh lại làm việc không có đầu óc như thế?” Cao Phong sờ cằm lẩm bẩm.

Khu thương mại Kiên Thành hôm nay như một mớ hỗn độn, Cao Phong phải dọn dẹp lại từ đầu.

Sau khi Cao Phong nói lời này, toàn bộ người trên sân thượng đều im lặng trong chốc lát.

Không ai dám trả lời…

Nói nhà họ Diệp ở Bắc Ninh không có đầu óc?

Sợ rằng không ai ở Bắc Ninh dám nói những điều như vậy.

Cho dù là bàn tán sau lưng cũng không dám.

Người có tên tuổi, cây có bóng râm, nhà họ Diệp sừng sững ở Bắc Ninh như đại thụ cao ngất bao phủ cả thành phố, sau lưng không ai dám bàn tán về họ.

Cho nên lúc nãy Cao Phong nói nhà họ Diệp làm việc không có đầu óc, Lâm Đống và Thương Hồng Thành không dám hùa theo.

Họ thậm chí không có gan tham gia vào chủ đề này.

Cho dù nguyện ý thề đi theo Cao Phong, thậm chí còn có dũng khí tranh đoạt với nhà họ Phạm.

Tuy nhiên, đối mặt với nhà họ Diệp, họ thậm chí không có dũng khí để cạnh tranh.

Mặc dù nhà họ Diệp và nhà họ Phạm giống nhau đều là gia tộc lớn nhưng địa vị của họ lại không cùng đẳng cấp.

Vì vậy, trên sân thượng càng trở nên im lặng.

Cao Phong cũng cảm giác được có gì đó không đúng, anh quay đầu liếc mắt nhìn mọi người.

“Sao thế, những gì tôi nói là sai?” Cao Phong hỏi.

“Cái này…”

Đám người Thương Hồng Thành khẽ nghiến răng.

Đương nhiên, bọn họ không dám nói Cao Phong lời nói là sai.

Nhưng, nếu nói đúng chẳng phải họ cũng đang nói nhà họ Diệp không có đầu óc sao?

Mọi người im lặng hồi lâu, cuối cùng vẫn là không dám lên tiếng.

“Các người…” Cao Phong đột nhiên phản ứng lại, không khỏi dở khóc dở cười.

Đồng thời, địa vị của nhà họ Diệp trong lòng anh cũng cao hơn một chút.