Rể Quý Rể Hiền

Chương 2167



Chương 2167

“Ha ha, ngài Quốc yên tâm, Tiểu Huy sẽ luôn làm theo chỉ dẫn của ngài.” Dương Đông Huy mỉm cười.

“Anh trước tiên cứ án binh bất động, khi nào cần tôi sẽ thông báo hành động tiếp theo.” Phạm An Quốc nói.

“Tốt, ngài Quốc, tôi sẽ đợi cuộc gọi của ngài.” Dương Đông Huy đáp lại.

Sau đó, cả hai lần lượt cúp máy.

Dương Đông Huy thoải mái dựa lưng vào ghế ông chủ, gác chân lên bàn làm việc trước mặt, cầm kéo tinh tế cắt điếu xì gà.

“Ba!”

Xì gà được đốt lên, hương thơm ngay lập tức lan tỏa trong văn phòng.

“Ha!”

Trên mặt Dương Đông Huy nở nụ cười, làn khói dày đặc tỏa ra từ miệng ông ta.

“Khu thương mại Kiên Thành này dù thế nào cũng sẽ thuộc về Dương Đông Huy tôi, ha ha ha!”

Bên Cao Phong, mọi người lại một lần nữa tìm một nơi để hàn huyên và thảo luận các vấn đề ở khu thương mại Kiên Thành.

Trong khoảng thời gian này, Phạm Thanh Nhiên lại gọi điện cho Cao Phong.

Cao Phong do dự hai giây rồi cúp máy.

“Giám đốc Duệ Chí, thế nào?” Cao Phong là người đầu tiên hỏi Khổng Duệ Chí.

Lúc nãy khi vừa ra khỏi phòng làm việc, sắc mặt của Khổng Duệ Chí hơi khó coi, Cao Phong đã nhìn thấy tất cả những thứ này trong mắt.

“Hừ! Dương Đông Huy kia chắc chắn là người bằng mặt không bằng lòng. Ông ta căn bản không có ý định giao lại công việc cho tôi.” Khổng Duệ Chí nhấp một ngụm trà.

Ở trước mặt Cao Phong và những người khác, anh không cần che giấu bất cứ thứ gì.

“Nói đi.” Cao Phong vươn tay châm một điếu thuốc.

“Ông ta thực sự nghĩ rằng Khổng Duệ Chí tôi không hiểu vấn đề kinh doanh hả? Những điều ông ta nói về cơ bản đều là giả tạo và trống rỗng, có rất ít thứ hữu ích.”

“Thông tin cốt lõi của khu thương mại Kiên Thành hoàn toàn không được đề cập đến, hoàn toàn là làm cho có lệ.” Khổng Duệ Chí thành thật báo cáo tình hình trong văn phòng.

“Hừ.” Cao Phong không hề kinh ngạc gật đầu.

Đổi lại bất kỳ người nào, đang yên lành thống trị ở đây, đột nhiên có người vô duyên vô cớ nhảy xuống ngồi trên đầu mình, trong lòng đều sẽ khó chịu.

Tuy nhiên, đối với Cao Phong, ai cũng phải tuân theo, còn không thì cút đi.

“Trước tiên cứ chịu đựng hai ngày, chở đến khi tôi nắm khu thương mại Kiên Thành trong bàn tay, tôi sẽ là người đầu tiên xử lý ông ta.” Cao Phong búng nhẹ tàn thuốc, trong mắt lóe lên một tia sắc bén.

Cái tên Dương Đông Huy này muốn làm mưa làm gió ngay tại sản nghiệp của Cao Phong, đúng là một trò đùa.

Không cần biết ông ta là bị người khác xúi giục hay có ý đồ riêng, không ai có thể bảo vệ được ông ta.

Thương Hồng Thành và những người khác tiếp tục phân tích kế hoạch kinh doanh của khu thương mại Kiên Thành.

Sau khi bàn bạc xong, Cao Phong dập tắt điếu thuốc.

“Chúng ta muốn hoàn toàn nắm khu thương mại Kiên Thành trong tay tất nhiên sẽ có một trận chiến xảy ra.”

“Trận chiến này cũng có thể là trận chiến cuối cùng của tôi ở Bắc Ninh, cho nên chỉ được phép thắng, không được phép thua!”

Cao Phong gõ bàn, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.

Trận chiến cuối cùng của chuyến đi đến thủ đô.

Hươu chết về tay ai còn chưa biết được.

Chuyện không chắc chắn, mọi người ai cũng là hắc mã.

“Ngài Phong, chúng tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức mình!”

Mọi người đều biết những lợi và hại trong này, tất cả họ đều cùng nhau bày tỏ thái độ.

Bốn giờ chiều.

Đang ở một mình, Cao Phong gọi điện cho Kim Tuyết Mai hỏi thăm về tình hình ở thành phố Hà Nội.

Giống như Cao Phong, Kim Tuyết Mai chỉ thích báo tin tốt không báo tin xấu cho nên anh cũng không mong đợi, cô ấy sẽ tự mình nói thật cái gì.